Ba giờ rưỡi sáng Ngụy Khiêm về đến nhà.
Gã đứng ở cửa bóp bóp mũi, đối mặt với cửa chính hít sâu một hơi rồi lại từ từ thở ra. Dọc đường sự nóng ruột dần lắng lại, thay vào đó là từ đáy lòng cảm thấy không muốn mở cửa vào nhà.
Đương nhiên, đâu thể nào không vào.
Đẩy nhẹ cửa ra, đèn đọc sách sáng dịu trong phòng khách đang bật, Ngụy Khiêm sửng sốt thò đầu vào xem thử, thấy Ngụy Chi Viễn ngồi trên sofa xem một quyển sách to như từ điển tiếng Hán hiện đại, quầng mắt đen sì nổi bật trên mặt, ngẩng đầu nở nụ cười với gã.
Ngụy Khiêm hạ giọng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Em chờ anh,” Ngụy Chi Viễn nói xong đứng dậy, “Anh ăn cơm chưa? Nhà không còn gì khác, để em nấu cho anh một bát sủi cảo đông lạnh nhé?”
Ngụy Khiêm: “Chờ tao làm gì, tao không biết tự nấu à?”
Ngụy Chi Viễn vẫn không hề quay đầu, đi đun nước: “Em sợ anh sốt ruột.”
Ngụy Khiêm ngồi máy bay hơn bốn tiếng, sau đó từ sân bay chạy về nhà mất thêm gần một tiếng nữa, mỗi một bắp thịt đều đau nhức, theo lý thuyết phải mệt mỏi tột cùng, nhưng gã đã quen với tình hình này, hầu như không nghĩ đến việc “mệt hay không”.
Nhưng sự thật là nửa đêm tĩnh mịch có người ở nhà chờ gã, dường như thoáng chốc quất lên sống lưng.
Ngụy Khiêm ngồi trên chiếc ghế con trong phòng ăn, dán lưng lên bức tường lạnh ngắt, sơ mi nhăn nhúm, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh và gân cổ rõ nét.
Ngụy Chi Viễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-ca/2296594/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.