Nhưng, Lý Tứ đối với điều này tựa như không thèm để ý, Lý Mộ thường
xuyên nhìn thấy gã và Trần Diệu Diệu có đôi có cặp xuất hiện, nụ cười trên mặt
cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều, giống như biến thành một người khác.
Xem ra, gã là thật sự tìm được tình yêu của mình.
Nói tới tình yêu, trong lòng Lý Mộ liền có chút mê mang, trong thất tình, hắn
còn thiếu, chỉ có ái tình, nhưng loại cảm tình này, tính đến nay, hắn chưa ở trên
thân bất luận kẻ nào cảm nhận được.
Ngay cả Liễu Hàm Yên cũng không ngoại lệ.
Lý Mộ thậm chí có chút hoài nghi, nàng thật ra cũng không thích mình, chỉ là
đơn thuần tham thân thể hắn?
Chính hắn không nghĩ ra vấn đề này, tính đi thỉnh giáo Lý Tứ.
“Cái gì là ái tình?” Lý Tứ tựa vào trên ghế, lắc lắc đầu với Lý Mộ, nói: “Vấn
đề này rất thâm ảo, cũng không chỉ có một đáp án, cần tự ngươi đi phát hiện.”
Lý Mộ hỏi: “Chẳng lẽ hai người thích nhau ở bên nhau, cũng không tính là
yêu?”
Lý Tứ vỗ vỗ bờ vai hắn, ý vị sâu xa nói: “Thích là thích, yêu là yêu, thích là
chiếm hữu, yêu là trả giá, thích là làm càn cùng tùy hứng, yêu là khắc chế cùng
bao dung, chờ sau khi ngươi cùng Liễu cô nương thành hôn, lại ở chung vài
năm, ngươi tự nhiên sẽ hiểu.”
Lý Mộ đã hiểu ý tứ của Lý Tứ.
Mới gặp là thích, lâu ngày mới có thể sinh yêu.
Nếu bộ dạng Liễu Hàm Yên không xinh đẹp như vậy, dáng người không tốt
như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-chu-tien-lai/1070755/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.