Lý Tứ cũng nói theo: “Ngươi không phải vừa nói, điều lệnh của Trương đại
nhân cũng xuống rồi sao, hắn lập tức sẽ rời khỏi huyện Dương Khâu, đến lúc
đó, ngươi ở huyện nha cũng không có gì thú vị, không bằng tới quận thành...”
Bạc dụ hoặc đối với Trương Sơn tuy lớn, nhưng vẫn sầu lo nói: “Ta ở nơi này
lạ nước lạ cái...”
Lý Tứ vỗ vỗ ngực, nói: “Sợ gì, ngươi cứ yên tâm đến, ta bảo kê ngươi.”
“Ngươi?” Trương Sơn bĩu môi, nói: “Ngươi mới đến quận thành vài ngày, có
thể bảo kê được ai?”
Lý Mộ nhìn Trương Sơn một cái, nói: “Hắn thực bảo kê được.”
Lý Tứ bây giờ ngay cả ở cũng ở phủ quận thừa, quận thành to như vậy, không
có mấy ai là hắn không bảo kê được, thậm chí ngay cả Lý Mộ cũng phải dựa
vào hắn bảo kê.
Trương Sơn vẫn có chút do dự, nói: “Ta nghĩ chút nữa.”
Lý Tứ một châm thấy máu hỏi: “Ngươi muốn ở lại huyện Dương Khâu với
lão bà sao?”
Nét do dự trên mặt Trương Sơn mất hết, kiên định nói: “Ta nghĩ xong rồi!”
Trương Sơn sau khi tổng hợp lại cân nhắc, vẫn là quyết định từ chức.
Thứ nhất là sau khi Trương huyện lệnh điều nhiệm, hắn ở huyện nha mất đi
chỗ dựa, ngày tháng về sau, chưa chắc sẽ sống tốt như trước.
Thứ hai, nghề bộ khoái, đối với hắn là người thường mà nói, thật sự quá nguy
hiểm, không cẩn thận, sẽ vứt bỏ tính mạng, nhất là tình huống non nửa năm qua,
khiến hắn đã sớm bắt đầu sinh ý rút lui.
Một điểm quan trọng nhất, là dụ hoặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-chu-tien-lai/1070788/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.