Thẳng đến lúc rốt cuộc nhìn thấy bóng người mập mạp của Thọ Vương,
không đợi Thọ Vương đến gần, hắn đã vội vàng hỏi nói: “Điện hạ, thế nào rồi?”
Thọ Vương vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Yên tâm đi, không có việc gì.”
Cao Hồng thở phào một hơi, sau đó trên mặt liền hiện ra vẻ hưng phấn, hỏi:
“Vậy Lý Mộ bao giờ chết?”
Thọ Vương chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Chờ lúc cứu các ngươi.”
Cao Hồng rốt cuộc yên tâm, chậm rãi ngồi xuống, tựa vào trên tường, nói:
“Ta đã có chút không chờ nổi nữa.”
Thọ Vương trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhìn hai người, nói: “Các ngươi có
đói không, muốn ăn cái gì, ta bảo người đưa vào cho các ngươi.”
Các quan viên bị nhốt ở Tông Chính tự, ngày thường ở nhà, cũng đều là ăn
ngon mặc đẹp, tự nhiên ăn không quen đồ ăn của Tông Chính tự.
Thọ Vương làm Tông Chính tự khanh cân nhắc đến một điểm này, từ tửu lâu
ngoài cung, đưa đồ ăn tới cho bọn họ.
Trong thiên lao, các quan viên ăn nhanh như gió.
“Cái móng giò này, là hương vị Phiêu Hương lâu không thể sai được.”
“Tuyệt đối là đồ ăn Phiêu Hương lâu, hương rượu này không sai được.”
“Đồ ăn Tông Chính tự thật sự khó có thể nuốt xuống, vẫn là Phiêu Hương lâu
ăn ngon, đa tạ Thọ Vương điện hạ.”
Trừ bị hạn chế tự do, hơn hai mươi quan viên, ở trong Tông Chính tự, thật ra
cũng chưa chịu bao nhiêu đau khổ. Thọ Vương an bài cho mỗi người bọn họ
phòng giam một người, thay đệm chăn mới, vì chiếu cố bọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-chu-tien-lai/1164320/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.