Ăn chừng nửa bát cơm, một phần ba món ăn cùng nửa đĩa bánh, nàng mới đặt bát đũa xuống, dè dặt ngước nhìn ma ma.
“Phần còn lại, ta có thể mang về phòng không?”
“Dĩ nhiên là được!”
Nụ cười trên mặt ma ma càng thêm hiền từ.
Được bà ta nhắc nhở như vậy, Trần Tú Kỳ cũng kịp phản ứng.
Hai người cảnh giác liếc nhìn mọi người một lượt, rồi vội vã xách hộp thức ăn trở về phòng.
Giữa đám đông, không biết là ai thấp giọng nói một câu: “Đói quá…”
Ánh mắt ma ma sâu thẳm, nụ cười mang theo hàm ý khó dò.
Đêm đó.
Ta nghe ngoài cửa vang lên những tiếng kêu t.h.ả.m thiết cùng lời van xin tuyệt vọng.
“Ta sẽ đưa hết đồ ăn còn lại cho các ngươi, đừng g.i.ế.c ta!
“Cầu xin các ngươi, đừng g.i.ế.c ta!
“Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Ta trốn dưới gầm giường, siết chặt con d.a.o găm trong tay, lặng lẽ cầu nguyện cho đêm đẫm m.á.u này mau chóng qua đi.
8
Sáng sớm ngày thứ sáu.
Trong sân, ta nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Trần Tú Kỳ và Tô Thần.
Khắp người các nàng đầy thương tích, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Hung thủ của ngày hôm qua, chớp mắt đã trở thành người c.h.ế.t của hôm nay.
Ngoài ra, còn có thêm hai cỗ t.h.i t.h.ể tú nữ mà ta không quen biết.
Ma ma cao gầy đúng hẹn xuất hiện, mang theo phần thưởng.
Mấy kẻ g.i.ế.c người nhìn nhau hiểu ý, mỗi người xách một hộp thức ăn, không nói một lời liền rời đi.
Ngày thứ bảy.
Lại có ba tú nữ bị sát hại.
Ngày thứ tám.
Bốn người c.h.ế.t.
Còn có hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-dao-sat-chon-hau-cung/2983970/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.