Trong lòng ta thầm khấn, mong rằng nữ quỷ sẽ không biết nói tiếng Giang Châu.
Người ngoài cửa ấp a ấp úng một hồi, rồi nói:
“Chuyện này… bổn cung rời Giang Châu đã quá lâu.
“Giọng quê sớm đã quên sạch rồi…”
Ánh mắt ta bỗng sáng lên.
Ta quay đầu nhìn người bên cạnh, khẽ ra hiệu: đến lượt ngươi rồi.
Nàng hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn, rồi dùng tiếng Giang Châu, mắng ta một câu “đồ ngu”.
Không cần nói thêm.
Thật giả lúc này đã rõ như ban ngày.
Ta nhìn về phía người ngoài cửa, bình thản nói:
“Ta đã nhìn thấu lời dối trá của ngươi. Ngươi không phải Lý phi thật, còn không mau lui đi!”
Ngoài cửa im lặng giây lát, rồi bỗng vang lên một tràng cười khục khặc.
Âm thanh quái dị đến cực điểm, tựa như tiếng xương cốt con người bị vặn gãy.
Nghe mà khiến người dựng cả tóc gáy.
Tiếng cười lúc xa lúc gần, khi lớn khi nhỏ, lan dần ra xung quanh.
Rất lâu sau, mới từ từ tan biến.
Ta nín thở chờ đợi.
Xác nhận bên ngoài đã hoàn toàn không còn động tĩnh, ta mới khẽ thở phào một hơi.
Đại nạn không c.h.ế.t, toàn thân ta chỉ cảm thấy mềm nhũn, gần như không còn chút sức lực.
Nhưng lễ nghi cần có vẫn không thể thiếu.
“Đa tạ nương nương vừa rồi đã ra tay cứu giúp.”
Ta trịnh trọng hành lễ với Lý phi.
Có lẽ vì lúc nãy từng bị ta nghi ngờ là nữ quỷ, sắc mặt nàng lúc này vẫn còn đôi phần không vui.
Nàng oán trách:
“Nếu không phải kẻ bị hóa hình không thể tự mình đối chất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-dao-sat-chon-hau-cung/2983976/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.