Đối mặt Tiêu Hạ khiêu khích, Đỗ Hà thật ung dung nói một câu:
- Sự thật sẽ thắng hùng biện!
Đỗ Hà đang định viết, bỗng nhiên phát giác chính mình lại không biết mài mực. Ở kiếp trước mực viết vốn luôn có sẵn, đi vào thời đại này cơ hội duy nhất viết chữ chỉ có đêm qua, là do Linh Lung giúp hắn mài mực sẵn.
Mài mực cũng phải chú ý kỹ xảo, Đỗ Hà căn bản không biết.
Hắn liếc mắt nhìn Lý Tuyết Nhạc ngồi gần bên, thấp giọng nói:
- Có thể mài mực giúp ta không?
Con cháu phú gia đều có thư đồng nha hoàn, cũng sẽ không có chuyện không có người ở bên hầu hạ mài mực.
Lý Tuyết Nhạn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mỉm cười vui vẻ đồng ý.
Nàng rót một chút nước trong vào nghiên mực, thuần thục mài, phút chốc nước cùng mực hòa tan vào nhau, màu sắc đậm nhạt đều vừa đúng.
Đỗ Hà nói tiếng cảm tạ, vung bút viết bốn chữ lớn.
Lý Tuyết Nhạn ở bên cạnh “xuy” một tiếng bật cười.
Bốn chữ, chiếm hết cả một trang giấy Tuyên Thành lớn.
- Mời tiên sinh xem thử!
Hắn đem trang giấy lật lại hướng Khổng lão đầu nhi.
Tiêu Hạ ăn sách!
Bốn chữ, không nội dung, bút pháp mạnh mẽ, hóa gầy thành cứng rắn biến thành hùng hồn đẫy đà, cấu tạo nét bút khoan dung mà khí thế rộng rãi, bút lực mạnh mẽ lại khí khái lẫm nhiên, cùng chữ viết dịu dàng tú khí của Đường triều khác thật xa, nhưng lại tạo ra một hương vị mới mẻ đặc biệt.
- Để lão phu nhìn xem!
Khổng lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-dao-soai/437554/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.