Đỗ Hà không thể tưởng được người chết lại là người câm điếc.
Như vậy chuyện này thật có chút phiền phức…
Hắn nhìn chữ “Nam” như ẩn như hiện trên mặt đất, bởi vì Phổ Huệ vừa câm lại điếc, muốn nói cũng không nói được, vì thế chữ “Nam” của người chết lưu lại trở thành một manh mối trọng yếu.
- Phổ Huệ có cừu nhân nào có liên quan tới chữ “Nam” hay không?
Đỗ Hà cùng Đoạn Kiền Chí đồng thời đặt câu hỏi, lại đưa mắt nhìn nhau, cùng nhận thức chữ “Nam” kia rất quan trọng.
- Không có…
Giới Không trả lời hết sức kiên quyết:
- Phổ Huệ vừa câm lại điếc, thật có chút đáng thương. Ở trong chùa ai ai cũng có thể khi dễ hắn…Tính cách của hắn yếu đuối dễ bị khi phụ, cũng không thể nói chuyện, cũng không biết biểu đạt…Nhớ rõ một đoạn thời gian trước, hắn bị người ta đánh gần chết, toàn thân tổn thương quay về. Có hỏi hắn là ai làm, hắn cũng không nói, hắn không có khả năng chủ động đi trêu chọc ai.
Đỗ Hà hỏi:
- Cho dù đến bây giờ cũng không biết là ai đánh hắn sao?
Giới Không lắc đầu nói:
- Không biết…
- Đi xem thi thể đi!
Đoạn Kiền Chí nghĩ không ra vấn đề, liền đề nghị một câu.
Đỗ Hà gật đầu đồng ý.
Thi thể của Phổ Huệ đặt bên trong một căn phòng hẻo lánh, nằm thật bình yên, sắc mặt tái nhợt, từ mũi miệng đều có vết máu đã khô, một thanh đoản kiếm cắm sau lưng hắn, mũi kiếm xuyên thấu qua trước ngực.
Chứng kiến cỗ thi thể này, Đỗ Hà cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-dao-soai/673248/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.