Bồ Đề nằm ghé vào cửa bừng tỉnh, sủa lên. 
Dương Thủ Văn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ra hiệu Bồ Đề đừng cử động, sau đó tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra. 
Bên ngoài chẳng biết từ lúc nào mưa đã rơi xuống. 
Mưa không tính quá lớn, nhưng nhẹ nhàng, không tiếng động mà đến. 
Dương Thủ Văn xoay người từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Bồ Đề chợt nằm xuống, nhưng cặp mắt mang theo ánh sáng âm u, như ấn như hiện trong bóng đêm. 
Trong thiền viện, không có một bóng người. 
Nhiệt độ không khí giảm xuống vào đêm, hơn nữa lại thêm vào mưa phùn, Dương Thủ Văn lập tức cảm nhận được một loại lạnh lẽo khó hiểu. 
Hắn nhìn chung quanh, sau khi xác định không có ai, liền giống như một con mèo nhảy 
xuyên qua thiền viện, trốn dưới lều chất củi. 
- Ai? 
Một thanh âm trầm thấp truyền đến, theo sát sau đó là hàn quang chợt lóe, hình như có chút lạnh lẽo của binh khí. 
Dương Thủ Văn không nói hai lời, trở tay ấn vào trên đao. 
Không đợi hắn trả lời, từ trong bóng tối một người đi ra, nhẹ nhàng thở một hơi: 
– Hủy Tử, tại sao con còn chưa ngủ? 
- Cha? 
Dương Thủ Văn thấy rõ người tới, không khỏi kinh ngạc. 
Hoá ra, người tránh ở trong lều lại là cha của hắn Dương Thừa Liệt. 
Dương Thừa Liệt lôi kéo Dương Thủ Văn trốn vào sau đống củi, sau đó hung tợn hỏi: 
– Đã hơn nửa đêm rồi, con chạy tới đây làm gì? 
Thật không nghĩ đến, câu nói này của Dương Thừa Liệt chọc cho Dương 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782057/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.