Dương Thừa Liệt bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:
– Ngươi còn không biết lỗi, ngươi biết chưa….
- Ẳng ẳng ẳng ẳng….
Dương Thừa Liệt vẫn chưa nói hết lời, Sửu Nha Đầu ở ngoài cửa bỗng đứng lên, lông trên đầu đều dựng đứng lên, xông lên cắn ăng ẳng.
– Con chó này sao thế?
Dương Thừa Liệt bỗng thấy bối rối.
Dương Thủ Văn liền nói:
– Sửu Nha Đầu, nằm xuống, không được kêu.
Sửu Nha Đầu nghe thấy tiếng quát của Dương Thủ Văn, lúc này mới phẫn nộ ngừng kêu, nằm xuống cửa.
– Cha, đây là con chó hoang mà con mang về nuôi.
Cha không biết Sửu Nha Đầu quả thực rất lợi hại…. Lúc trưa khi con đi tìm hung thủ, Sửu Nha Đầu đã c ắn vào cổ tay hung thủ đó. Vừa rồi con ở nha môn, nó cũng ở bên ngoài nha môn chờ con, chờ cho tới khi con đi ra.
Sắc mặt Dương Thừa Liệt cũng đã giãn ra một chút.
Y liếc nhìn Sửu Nha Đầu một cái, lại thấy Sửu Nha Đầu nằm dưới đất, cằm đặt lên hai chân, hai mắt nhắm lại.
Bốn con chó nhỏ vây quanh nó, vẻ mặt khác nhau, lại vô cùng đáng yêu.
– Là Ngao Đột Quyết, không tồi!
Dương Thừa Liệt nói xong, từ từ ngồi xuống, chỉ tay về phía Dương Thủ Văn.
Y thấy, khi y đưa tay ra, Sửu Nha Đầu bỗng nhiên mở mắt ra, sau đó lại nhìn chằm chằm về phía y….
Chó ngoan bảo vệ chủ!
Đây quả đúng là một con chó ngoan.
Dương Thừa Liệt buông tay xuống, trầm giọng nói:
– Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, tình hình bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-ky-an/1782195/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.