Muốn đến U Châu, đường ngắn nhất, tiện nhất là qua Lạc Dương.
Từ kinh sư Trường An đến Đông Đô Lạc Dương cách nhau hơn tám trăm dặm, giữa hai kinh cứ mười dặm có một đình, ba mươi dặm có một trạm, được xem là con đường quan trọng và dễ đi nhất phương Bắc. Chỉ là những trạm dịch này chỉ phục vụ cho triều đình chuyển tin, giao hàng hoặc đón tiếp quan viên đi lại, người thường dù có tiền cũng không được ở lại. Họ phải tự tìm lữ quán hoặc chùa chiền ven đường để nghỉ qua đêm.
Vùng Quan Trung đất chật người đông, dù là năm được mùa, lương thực vẫn thiếu thốn. Hễ thiên tai xảy ra là lập tức nạn đói bùng lên.
Đáng lẽ thời điểm này là vụ mùa lúa mạch chín, nhưng ruộng nẻ nứt khô khốc, nhìn khắp đồng chỉ thấy cỏ dại và gai bụi héo úa. Tuy chưa đến mức xác người chết đói ngổn ngang, nhưng cảnh tượng tiêu điều, nghèo xác nghèo xơ, khác hẳn vẻ phồn hoa đông đúc của kinh thành Trường An như cách biệt trời vực.
Trên đường đi, nếu may gặp gánh hàng rong thì còn có thể ăn được một miếng nóng hổi. Không thì chỉ có thể nhai tạm bánh khô mang theo, uống hớp nước lót dạ, có lúc dẫu có tiền cũng chẳng biết mua gì ăn.
Vi Huấn cùng các huynh đệ xưa nay sống cảnh này quen rồi nên chẳng lấy gì làm khổ. Nhưng công chúa thân ngọc phận vàng thì khác, chuyến này đúng là chịu đủ đắng cay. Yên ngựa gỗ cứng, lại phải cưỡi lừa liền hai ngày liền, đến mức phần da trong đùi nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796273/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.