Trên quan đạo, khách lữ hành dần đông lên. Vi Huấn bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi: “Phải rồi, tên ngươi là gì? Chẳng lẽ để người ta cứ gọi ‘công chúa’ mãi sao?”
Thiếu nữ cúi đầu, hai gò má ửng đỏ dần.
Lúc bấy giờ, con gái nhà danh giá đều giữ kín khuê danh, người ngoài khó lòng biết được. Giữa nam và nữ càng kiêng kị hỏi tên riêng nhau, trừ người thân cận nhất trong nhà. Công chúa càng quý hiếm, khuê danh chẳng mấy khi ra khỏi cung, sử sách cũng không chép. Chỉ khi đến tuổi lấy chồng, trong lễ hỏi, mới báo danh cho nhà trai.
Nhưng nay thân lưu lạc dân gian, còn ai bận lòng giữ lễ cũ? Nàng mang vẻ e thẹn, khẽ đáp: “Ta tên thật là Bảo Châu, là châu ngọc, nhưng… các ngươi không được gọi ta như thế.”
Vi Huấn khẽ rùng mình, bước chân chậm lại.
Thập Tam Lang ngạc nhiên: “Đã đặt tên mà không cho gọi, thì đặt làm gì?”
Bảo Châu không muốn giảng giải về những lễ phép rườm rà quanh tên húy, chỉ chợt nhớ hoàng đế Huyền Tông từng thích dân gian gọi mình là “Tam Lang thiên tử”, bèn nói: “Ta đứng hàng thứ chín trong nhà, các ngươi gọi ta là Cửu Nương cũng được.”
Dù trong cung hay chốn dân gian, người quen thân thường xưng gọi: nam là “Lang”, nữ là “Nương”, thêm thứ tự đứng hàng phía trước đó là lối gọi phổ biến nhất.
Thập Tam Lang vừa nghe danh xưng ấy, bỗng chốc như chợt nhớ ra điều gì, khẽ lẩm bẩm: “Lý Bảo Châu… Châu là châu sống…” Trong lòng vừa động, liền cất tiếng gọi lớn: “Đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796272/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.