Nàng mơ mơ màng màng thiếp đi, chẳng rõ là vì hoảng sợ đến ngất lịm, hay chỉ vì quá mỏi mệt mà ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy, ánh sáng ngoài trời đã lên cao.
Vi Huấn cùng Thập Tam Lang đang ngồi dưới mái hiên thì thầm trò chuyện. Con lừa thong dong dạo bước trong sân, hết thảy đều yên ổn, cứ như đêm qua mọi sự kỳ quái chỉ là cơn mộng dữ của riêng nàng.
Thập Tam Lang vừa nhăn nhó vừa càu nhàu: “Dao này dính mùi cá, cắt lê mà như cắt sắt vậy..”
Vi Huấn không buồn ngẩng đầu, hờ hững đáp: “Đệ cứ cầm mà gặm là được cần gì phải cắt thành miếng.”
Thập Tam Lang lại lèm bèm: “Còn không phải do đại sư huynh sao, làm cá kỹ như chuẩn bị cho Cửu Nương dùng, ta ăn chay mà cũng bị vạ lây.”
Bảo Châu lúc ấy hãy còn ngái ngủ, nhưng nghe đến tên mình thì bừng tỉnh một nửa. Nàng cúi đầu đếm số mũi tên trong túi da, quả nhiên thiếu mất sáu chiếc. Tức thì không nói không rằng, cúi người nhặt một mảnh ngói vỡ từ góc tường, nhắm thẳng lưng Vi Huấn mà ném.
Tên đạo mộ kia đầu không ngoái, tay không rời cá, chỉ hơi nghiêng người xoay cổ tay một cái, đã bắt gọn mảnh ngói như tiện tay hứng quả. Hắn thản nhiên vứt ra ngoài viện.
“Cửu Nương tỉnh rồi.”
Thập Tam Lang vẫy tay gọi: “Cá nấu xong rồi, mau lại ăn sáng đi, lạnh là tanh lắm đó!”
Bảo Châu uể oải gom lại tóc, phủi bụi rơm dính trên người, rồi chậm rãi bước ra chính đường, đi đến hiên nhà trên hành lang.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796275/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.