Ăn sáng xong, Bảo Châu vẫn chưa thôi nghĩ đến những mũi tên đã b*n r* trong sân tối qua. Nhân lúc nắng mai vừa lên, nàng cúi mình lục tìm trong đám cỏ hoang một hồi, chỉ nhặt lại được hai mũi tên bắn trượt, còn một mũi thì mất dạng, chỉ còn lại một vệt máu nhỏ thấm loang trên đất.
Vi Huấn nói: “Ngươi bắn cũng khá chuẩn, nhưng sức còn yếu, nếu không trúng chỗ hiểm, nhiều lắm chỉ rạch ngoài da.”
Hắn chỉ ngay yếu điểm, khiến Bảo Châu có phần chán nản: “Ngày trước năm mươi bước ta bắn trúng linh dương, heo rừng cũng chẳng khó, chỉ là sau trận ốm ấy, sức lực yếu đi nhiều rồi.”
Nàng trầm ngâm một lát, rồi hạ giọng: “Nếu thật là ma quỷ, thì không thể nào có máu được.”
Vi Huấn gật đầu: “Đêm qua rõ ràng có người giả ma dọa người. Vách tường treo đầu lâu, cửa sổ dựng xác khô, đều là trò hù dọa cả.”
Bảo Châu giận dữ: “Ta suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác.”
Lúc này trời đã sáng hẳn, Thập Tam Lang cũng đã quay về. Bảo Châu cảm thấy dương khí lấn át âm khí, bèn mạnh dạn muốn quay lại xem kỹ gian nhà quỷ.
Dưới ánh sáng ban ngày, những cái sọ khô hiện rõ sắc vàng nhạt nứt nẻ, chẳng biết lượm ở xó xỉnh nào của bãi tha ma. Chúng được cố tình đặt ở chỗ rẽ hay mép tường, khiến người ta dễ sinh tưởng tượng. Dĩ nhiên, mấy thứ ấy chẳng thể nào tự leo lên đó.
Trên những bộ xương khô kia còn khoác áo nhuộm máu, nhưng dưới ánh nắng, sắc đỏ ấy lại quá tươi, nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796276/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.