Ong một tiếng, dây cung rung lên. Bảo Châu bất ngờ giương cung, nhắm về phía cánh đồng bạt ngàn cây cối, b*n r* một mũi tên.
Thập Tam Lang đảo mắt nhìn quanh, không rõ nàng nhắm vào đâu. Vi Huấn liền reo lên: “Mắt thật tinh!”
Bảo Châu ưỡn ngực ngẩng đầu, dáng dấp đắc ý như thể cái mũi cũng muốn chạm trời. Mũi tên nàng bắn trúng một con thỏ đang lẩn trong bụi cây rậm rạp. Con vật màu lông lốm đốm, nhỏ nhắn lại lẩn kỹ. Mục tiêu như vậy rất khó thấy, càng khó bắn trúng, nhất là trong ánh nắng loang lổ, cây cối đan xen. Vậy mà nàng chỉ liếc mắt đã nhìn ra, lại bắn trúng không lệch nửa tấc. Được Vi Huấn khen đúng chỗ, lòng nàng lại càng phơi phới.
Vi Huấn không nói thêm lời, tung người như cánh én, phóng vút qua bụi cây. Chưa tới nửa khắc, đã nhặt xác con thỏ mang về. Bảo Châu ngắm bóng dáng nhẹ nhàng như gió ấy, thầm nghĩ: hắn tuy không mang ngoại hình như mèo, nhưng động tác sau khi buông tên rồi phóng đi nhặt con mồi, lại chẳng khác gì nàng năm xưa từng dạy cho mèo, không khỏi thấy buồn cười.
Thế nhưng khi thấy rõ con thỏ gầy đét đến khô xác, nàng lập tức kêu lên: “Sao lại gầy thế!”
Vi Huấn cười đáp: “Ngươi quen săn trong Cấm Uyển, nơi đó vốn cấm người ngoài vào, thú rừng sống yên ổn, ăn ngủ không lo nên mới béo tốt. Còn ngoài này dân còn ăn chẳng đủ no, thỏ rừng làm gì có thức ăn mà béo?”
Bảo Châu vốn định hôm nay khai tiệc bằng món thịt nướng, giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796279/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.