Rượu Thiêu Xuân không hợp khẩu vị, nhưng dê hấp lại chưng mềm đậm đà, mùi vị thơm ngon. Từ lúc gặp nạn đến nay, Bảo Châu hiếm có dịp ăn món mặn, liền gắp hết đũa này đến đũa khác, ăn rất ngon. Tiếc thay trời oi ả, vài con ruồi ngửi thấy mùi tanh liền kéo đến, cùng bầy muỗi bay vo ve quấy rối không dứt, khiến nàng vừa bực mình vừa mất hứng.
Vi Huấn chẳng nói chẳng rằng, rút con dao nhỏ giắt bên hông, đẩy nhẹ lớp vỏ gỗ, để lộ ra một tấc lưỡi sáng lạnh, rồi đặt ngang lên mặt bàn. Không rõ là do khí đao hay sát khí, ruồi muỗi tức khắc như gặp phải khắc tinh, tán loạn bỏ đi, không dám lại gần.
Bảo Châu ngẩn người, trong lòng kinh ngạc. Nhớ lại những ngày ở chùa Thúy Vi, nơi đó quanh năm không hề có ruồi muỗi quấy rầy, nàng vẫn ngỡ là nhờ địa thế tốt, chọn nơi đắc long khí mà xây cất. Giờ nghĩ lại, e là nhờ thanh dao găm này bên người hắn mà đuổi bọn côn trùng. Quả thực là bảo vật.
Thấy nàng chỉ ăn mà không hề đụng đến rượu, Thập Tam Lang vừa nhai miếng đậu phụ khô vừa hỏi: “Cửu Nương không uống được rượu à?”
Thiếu nữ đáp nhàn nhạt: “Cũng có thể uống vài ly, chỉ là ta chuộng vị ngọt.”
“Đại sư huynh đệ thích vào cổ mộ tìm mấy vò rượu trăm năm, nói là rượu cất càng lâu, hương càng thuần, vị càng dịu, lại chẳng tốn một đồng.”
Nghe đến đó, Bảo Châu không khỏi kinh ngạc.
Rượu để lâu ai cũng thích, song thứ này khác với vàng bạc châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796280/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.