🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hai hôm trước, phủ nha huyện Hạ Khuê.

Trong phủ quan huyện Ngô Trí Viễn, đang chuẩn bị mở một buổi tiệc lớn khoản đãi khách quý.

Ngô Trí Viễn xuất thân nhà nghèo, thi đỗ bằng khoa cử, cả đời lận đận chốn quan trường, đến năm mươi mới được bổ làm huyện lệnh bậc thấp. Bởi vậy lần này có dịp kết giao với kẻ quyền quý trong triều, ông ta nhất quyết không thể bỏ lỡ. Riêng phần món ăn dọn tiệc, ông cùng phu nhân đã bàn đi tính lại suốt hai ngày trời.

Trời đã tối hẳn, Ngô Trí Viễn đứng ngóng ngoài nha môn, trong bụng nóng như lửa đốt. Khách quý chậm trễ không đến, mãi đến giờ Tuất canh hai, một người trai trẻ vận võ phục, cưỡi ngựa giữa vòng vây của mấy tên quân sĩ, mới khoan thai bước vào. Ngô Trí Viễn suýt chút nữa muốn đích thân nắm cương dắt ngựa, nhưng nghĩ đến xung quanh có huyện thừa, chủ bộ, huyện úy cùng thuộc hạ đều đứng chờ bên cạnh, đành cố nén vẻ sốt ruột, giữ phong độ của bậc trưởng quan.

Người kia tên là Bảo Lãng, quê ở Từ Châu, là tâm phúc của Thôi tiết độ sứ là viên võ tướng trấn giữ Uy quân. Bảo Lãng là Đô ngu hầu, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, mày rậm mũi cao, mắt sáng lạnh như sao, dáng dấp hiên ngang, khí chất nổi bật. Lần này hắn được giao hộ tống một viên ngọc quý, mang từ Từ Châu vào Trường An dâng tặng hoàng đế. Trên đường ngang qua Hạ Khuê huyện, ghé nghỉ tại trạm dịch.

Sau vài lời chào hỏi, Ngô Trí Viễn mời Bảo Lãng vào chính đường trong phủ, an trí hắn ở ngôi đầu yến tiệc. Người trẻ tuổi kia cũng không khách sáo nhiều, nhã nhặn từ chối vài câu rồi ngồi xuống. Quan huyện lần lượt giới thiệu từng viên chức trong nha môn, mọi người tùy theo phẩm cấp mà vào chỗ ngồi. Ngoài quan lại địa phương, yến tiệc đêm nay còn có một khách đặc biệt là trụ trì chùa Liên Hoa, hiệu là Như Hòa hòa thượng.

Trong vườn phủ có suối chảy đá mài, đình đài lầu gác, tất cả đều đủ đầy. Đuốc tre cắm khắp nơi tỏa sáng rực rỡ. Hai kỹ nữ được mời đến, một người ngồi bên ao thổi sáo, người kia gảy tỳ bà. Lại có hai người nữa ngâm nga ca khúc, tiếng đàn hát rì rầm chẳng dứt, quả là phong nhã vô cùng.

Dẫu yến tiệc có sự hiện diện của sư tăng ăn chay, song bàn tiệc lại đầy món thịt: dê, bò, gà, vịt đủ cả, rượu thịt ê hề, không chút nào kiêng dè. Như Hòa hòa thượng cũng chẳng lấy làm ngại, nét mặt hoan hỉ, chuyện trò tự nhiên.

Khi người hầu bưng lên món bê non hấp nước gọi là “Nghé chưng nước” cùng món lưỡi nai lưỡi dê nướng chung gọi là “Thái bình nướng”, Bảo Lãng khẽ mỉm cười, nói: “Minh phủ có lòng chuẩn bị.”

Ngô Trí Viễn liền đáp: “Đầu bếp chốn nhỏ quê mùa, món ăn chẳng có gì quý báu. Hôm nay chỉ theo thực đơn Trường An mà làm sơ lược, mong ngài đừng chê cười.”

Rượu ngon đồ quý bày khắp bàn, khách khứa dần dần nói sang chuyện thời tiết, gió mây. Uống được vài tuần rượu, Bảo Lãng nghiêm mặt đứng dậy, bắt đầu nói đến việc chính:

“Chư vị đã rõ, đại soái Thôi gia cử ta hộ tống một viên Bảo Châu, mang vào Trường An dâng lên Thiên tử. Chuyện vốn là việc lành. Ai ngờ vừa rời Từ Châu, đã nghe tin công chúa Vạn Thọ băng hà. Mà công chúa ấy… tên đệm lại có chữ ‘Châu’.”

Tức thì, cả bàn khách đứng bật dậy, cúi đầu khoanh tay, giống như linh vị của công chúa đang đặt trước mặt, ai nấy đều ra dáng buồn thương mà vái.

Ngô Trí Viễn đỏ hoe mắt, rưng rưng nước mắt nói: “Thánh thượng buồn đau khôn xiết, thân thể cũng vì thế mà yếu nhược. Nghe nói đã nhiều ngày không ra chầu. Hạ quan có đứa con gái mười lăm tuổi, chưa kịp gả chồng. Nghĩ đến cảnh mất con, chẳng khác nào cắt thịt, lòng đau như dao cắt. Chỉ mong Thánh thượng chóng khỏe lại, nguôi ngoai phần nào nỗi đau.”

Bảo Lãng nghe mà thầm nghĩ: Tên huyện lệnh này thật biết cách hành xử, khóc cũng kịp lúc như đào kép trên sân khấu, diễn còn giỏi hơn cả hát tuồng.

Chẳng tiếp lời, hắn chỉ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Đại soái từ Trường An hay tin công chúa mới mất, mà nay lại dâng châu báu, e rằng trùng tên húy, khiến hoàng thượng càng thêm đau lòng. Vậy nên sai ta mượn cớ trên đường trì hoãn ít ngày, đợi cho người nguôi ngoai rồi mới dâng ngọc.”

Nói xong, hắn ngồi xuống. Mọi người cũng lần lượt an tọa. Thực ra, việc này hai người đã sớm bàn bạc từ trước, nay tiệc rượu chỉ là nơi ngầm chốt lại kế sách. Ngô Trí Viễn tối nay mới hay tên húy công chúa, lòng thầm kinh hãi: Tâm phúc của Thôi đại nhân mà còn dò được việc thâm cung như vậy, tay chân cũng dài lắm rồi.

Ngô Trí Viễn lau nước mắt, cung kính nói: “Thôi đại nhân suy tính sâu xa, hạ quan vô cùng khâm phục. Nay ngài ghé qua Hạ Khuê, cũng là mối duyên hiếm gặp. Hạ quan có một ý kiến nhỏ mong được bày tỏ.”

Bảo Lãng nói: “Minh phủ cứ nói.”

Ngô Trí Viễn đưa tay chỉ sang hòa thượng Như: “Vài hôm nữa là ngày Quan Âm đắc đạo, ngài có thể lấy danh nghĩa này, đem viên Bảo Châu tạm thờ tại chùa Liên Hoa. Vừa là cầu phúc, vừa là làm lễ siêu độ, lưu lại mươi hôm nửa tháng, đợi Trường An yên ổn rồi hẵng đi tiếp cũng chưa muộn.”

Ngay từ khi nhìn thấy vị hòa thượng kia, Bảo Lãng đã đoán được Ngô huyện lệnh có dụng ý này. Nghĩ lại thấy cũng là kế hay. Thánh thượng vốn tín Phật, xưa nay ưa chuộng pháp sự, nay dùng lý do lễ nghi đưa Bảo Châu thờ trong chùa, chẳng những hợp lễ mà còn khiến vật báu này nhuốm thêm phần linh thiêng, tăng giá trị trong mắt đế vương.

Hắn hiểu rõ, ngọc quý không chỉ nằm ở hình dáng, mà còn ở những chuyện huyền kỳ quanh nó. Giống như Hòa Thị Bích, Tùy Hầu Châu đều phải có chuyện xưa kỳ lạ đi kèm, mới đủ thành chí bảo trong mắt bậc quân vương. Nếu chỉ là viên ngọc không nguồn không tích, cùng lắm cũng chỉ để vào kho bụi bám theo năm tháng. Có thêm một câu chuyện, mới có thể đi vào lòng người.

Hắn quay sang hỏi hòa thượng: “Viên Bảo Châu này là báu vật hiếm có. Chùa Liên Hoa có chỗ nào thật an toàn để an trí hay không?”

Như Hòa hòa thượng đã được dặn từ trước, liền đáp ngay, giọng cung kính: “Thưa đại nhân, chùa có một tòa tháp gọi là ‘Tháp Đa Bảo’, do cao tăng tiền triều xây dựng, vốn dùng để thờ trân phẩm Phật môn. Tháp cao hai mươi trượng, bảy tầng, chỉ có một cửa lớn dưới chân tháp, tuyệt đối vững chãi.”

Bảo Lãng hỏi tiếp: “Tháp chỉ có một cửa vào, vậy còn cửa sổ thì sao?”

Như hòa thượng đáp: “Thưa không có cửa sổ thật. Xung quanh chỉ đục lỗ chạm hình hoa sen, dùng để lấy sáng và thông gió, chứ không thể ra vào. Nếu đặc sứ không yên tâm, có thể đích thân đến xem xét.”

Ngô Trí Viễn đệm theo: “Thực ra, đứng trong vườn phủ ta cũng có thể thấy được mấy tầng phía trên của tháp ấy.”

Nghe vậy, Bảo Lãng liền đứng dậy, bưng chén rượu bước ra hoa viên, ngước mắt nhìn xa. Trăng đêm nay không sáng, chỉ lờ mờ thấy bóng tháp cao, song lại nghe rõ tiếng ngàn chiếc chuông đồng treo trên tháp kêu khe khẽ theo gió, ngân nga như mộng.

Trở vào chỗ ngồi, Bảo Lãng mỉm cười nói: “Những chuông đồng ấy cũng coi như một tầng phòng vệ. Bên ta chỉ có hai mươi thân binh, còn lại toàn là thợ thủ công chẳng dùng được. Nếu viên Bảo Châu để vào tháp, không biết Ngô minh phủ có thể giúp sắp xếp người canh phòng?”

Nghe khẩu khí ấy, Ngô Trí Viễn đoán chừng việc này đã thành được sáu phần, liền vội đáp: “Tất nhiên là được. Các vị đây đều sẽ tận tâm giúp sức, góp công cùng đại nhân hoàn thành việc lớn.”

Dứt lời, ông đưa mắt ra hiệu cho huyện úy Hách Tấn. Hách Tấn liền đứng dậy, chắp tay thưa:

“Hạ chức có một thuộc hạ rất giỏi, là kẻ đứng đầu đội bắt trộm, tên là La Thành Nghiệp, biệt danh ‘Sư tử yết’. Y vốn là tuần bộ nổi tiếng nhất Hoa Châu, phá được vô số vụ án, võ nghệ cao cường, đầu óc linh hoạt, có thể giao phó việc này cho y, đảm bảo yên ổn không chút sơ hở.”

Bảo Lãng vờ kinh ngạc: “Hắn có cả ngoại hiệu, chẳng lẽ từng là người trong giang hồ?”

Ở nha môn quan phủ, chuyện dùng kẻ từng có tiền án để đi bắt gian vốn chẳng hiếm. Những kẻ ấy được gọi là “bất lương”, bởi vốn quen thuộc với đủ thứ nghề ngỗng mờ ám chốn đầu đường xó chợ, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hiểm ác, lấy độc trị độc, lại trở thành cánh tay đắc lực cho quan trên. Người cầm đầu bọn bất lương ấy, thì gọi là “bất lương soái”.

Hách Tấn vội đáp: “Đại nhân sáng suốt. La Thành Nghiệp đúng là từng một thời hành tẩu chốn giang hồ, vang danh bằng thanh thép ròng bốn phương. Sau này hoàn lương, đầu quân vào phủ nha Hạ Khuê.”

Bảo Lãng cười nhàn nhạt: “Như thế lại hay. Đã từng làm đạo tặc, át hẳn hiểu rõ mánh khóe của đạo tặc. Có người như vậy trông giữ, mới càng yên tâm.”

Rồi lại hỏi: “Vì sao không mời hắn cùng ngồi uống rượu?”

Hách Tấn hơi lúng túng, quay nhìn về phía cấp trên, như thể có điều khó nói.

Ngô Trí Viễn liền tiếp lời: “La Thành Nghiệp vốn xuất thân giang hồ, lời lẽ th* t*c, chẳng biết lễ nghĩa. Ngoại hiệu gọi là ‘Sư tử yết’, chữ yết vốn là con chó dữ, cho dù có đắc dụng, cũng chỉ là con chó giữ cửa, chẳng dám để kẻ ấy ngồi cùng bàn, làm bẩn mắt đại nhân.”

Bảo Lãng cười khẽ: “Thế thì cũng chẳng sao. Ta vốn cũng là kẻ quen bùn đất chốn quân doanh, không coi là người sang trọng gì.”

Mọi người liền thi nhau nói: “Đại nhân là bậc mang rồng trong người, đâu thể đem so với hạng người thấp kém kia.”

Họ nâng ly, lời khen bay lên tận mây xanh.

Ngô Trí Viễn lại quay sang hỏi: “Chẳng hay những thợ thủ công đại nhân dẫn theo, có phải cũng là để tiến cống dâng lên Thánh Thượng?”

Bảo Lãng đáp: “Vừa phải, mà cũng chẳng phải. Công chúa Vạn Thọ qua đời đột ngột, hậu sự chưa được chu toàn, nhóm thợ ấy là thợ lành nghề vùng Thường Châu, vâng mệnh điều đến để gấp rút dựng mộ phần cho công chúa. Vốn cũng thuộc về đội ngũ dưới trướng đại soái, nên ngài mới sai ta dẫn bọn họ cùng đi Trường An cho tiện.”

Ngô Trí Viễn gật đầu: “Đã vậy, để ta cho người theo sát, trước đưa họ đi Trường An, kẻo có kẻ lợi dụng đường xa mà bỏ trốn.”

Bảo Lãng nói: “Minh phủ nghĩ thế cũng phải. Nhưng mai ta vẫn muốn tới xem kỹ tòa bảo tháp, rồi hẵng quyết định có nên lưu lại Hạ Khuê hay không.”

Ngô Trí Viễn luôn miệng vâng dạ, không ngớt mời rượu. Bảo Lãng uống cạn từng ly, hào sảng như nước chảy mây trôi.

Ngô Trí Viễn thầm nghĩ: Người này được tiết độ sứ tin tưởng hết lòng, lần này tiến kinh dâng ngọc, nếu được hoàng gia để mắt, chưa chừng sẽ một bước lên mây, tiền đồ sáng như ban ngày. Lại thêm vẻ ngoài tuấn tú uy vũ, tuổi còn trẻ, thật xứng mặt làm rể hiền.

Chờ khi tiệc rượu đã ngà ngà, kẻ cạn trước, người cạn sau, hắn bèn nhân lúc mời rượu, ghé tai khẽ hỏi nhỏ: “Không hay đại nhân trong nhà đã có thê thiếp gì chưa?”

Bảo Lãng chỉ cười mà không đáp, nhất quyết không hé miệng.

Ngô Trí Viễn thấy vậy, trong lòng không khỏi tiếc rẻ.

Một ngày trước.

Sáng tinh sương, Bảo Lãng mang theo mấy thân binh tiến vào hậu viện chùa Liên Hoa. Huyện lệnh Ngô Trí Viễn, huyện úy Hách Tấn, bất lương soái La Thành Nghiệp cùng trụ trì Như Hòa hòa thượng đã chờ sẵn từ lâu.

Vừa trông thấy người đàn ông tuổi trạc bốn mươi, chắp tay khom mình hành lễ, Bảo Lãng liền hiểu vì sao hắn có biệt hiệu là “Sư tử yết”.

La Thành Nghiệp vóc người không cao lớn, mặt mày rậm rạp, tóc vấn gọn trong khăn đầu, râu ria rối bời phủ khắp cằm, nhìn qua chẳng khác gì một con chó xồm lông cuộn. Dáng vẻ không có gì nổi bật, nhưng bước chân chắc khỏe, hai bên thái dương nổi rõ, trông cũng là người có chút công phu thật sự. Chỉ có điều bộ công phục mặc trên người lại quá chật, ôm chặt lấy thân hình, trông có phần buồn cười.

Thấy bên hông y có cắm một cây thiết giản, Bảo Lãng hỏi: “Đây là thanh thiết giản bằng thép ròng nổi danh khắp bốn phương của ngươi đấy ư?”

La Thành Nghiệp vội vã đáp lời, tháo binh khí bên hông xuống, hai tay cung kính dâng lên cho quan trên xem.

Bảo Lãng đón lấy, cảm thấy vật ấy nặng vô cùng. Hình dáng như cây roi thép đầu tù, thân giản vuông vức, không lưỡi không mũi, các cạnh không mài sắc, cầm trên tay chẳng khác nào khúc sắt thô. Chắc hẳn không dùng để ra chiêu hoa mỹ như đao kiếm, mà chỉ dựa sức mạnh mà vụt, đánh một đòn là đứt gân gãy xương.

Bảo Lãng vốn là tay giỏi dùng hoành đao, cũng tự thấy mình khó lòng vung nổi món binh khí kỳ dị này. Trả lại giản cho La Thành Nghiệp, hắn mỉm cười nói: “La soái sức lực khiến người khác kinh ngạc.”

Rồi hỏi han tình hình đám thủ hạ bất lương, nếu bố trí giữ tháp ở chùa, thì phải an bài ra sao cho ổn.

La Thành Nghiệp đối đáp trôi chảy, ăn nói lanh lẹ, hoàn toàn không giống như lời Ngô huyện lệnh hôm qua chê bai rằng “thô lỗ vô lễ, không biết tiến lui”. Bảo Lãng đoán chừng là quan trên cố ý dè chừng, không muốn để hắn nổi bật.

Lúc ấy, trụ trì Như Hòa hòa thượng dẫn theo các sư trong viện, mở cổng tháp Đa Bảo, mời đoàn người vào xem.

Theo lời hòa thượng, tháp được xây bằng đá liền khối, kết cấu vững chãi, từng tầng từng tầng rõ ràng rành rẽ, không có chỗ nào khuất có thể giấu người. Trên tầng cao nhất thờ tượng Vi Đà Bồ Tát tay cầm xử Hàng Ma, đắp bằng đất sơn son, trước mặt đặt một lư hương bằng đồng, ngoài ra chỉ có mấy vật dụng quét dọn thường ngày.

Ngẩng đầu trông lên, thấy mái tháp như tán dù, từng phiến đá đua ra tạo thành khe hở, đủ lấy sáng và thông gió mà vẫn tránh được mưa. Khoảng cách giữa các kẽ cũng vừa đủ một bàn tay xòe, tuyệt không có khả năng để người chui lọt.

Bảo Lãng vừa quan sát vừa kiểm tra kỹ lưỡng. Hắn còn tự tay gõ thử vào tượng đất, lục lọi khắp nơi, nhưng không phát hiện điều gì bất thường. Trong lòng rất hài lòng. Lập tức định rằng Bảo Châu sẽ được cung phụng tại tầng cao nhất của bảo tháp. Việc tuần tra, canh giữ giao cho thân binh của hắn cùng người của La Thành Nghiệp chia nhóm phối hợp, chia làm ba ca, thay phiên gác ngày đêm không ngớt.

Để tránh sinh nghi, chính Bảo Lãng đề nghị: hắn, Ngô Trí Viễn và Như Hòa hòa thượng mỗi người giữ một chìa khóa lớn. Sau khi đặt Bảo Châu vào trong, ba khóa cùng khóa một lượt, mỗi người giữ riêng một chìa. Cách này chu toàn không kẽ hở, khiến ai cũng yên tâm.

Ngô Trí Viễn thầm nghĩ: Tên quan trẻ này quả là cẩn trọng lại đa nghi, chẳng trách còn trẻ mà đã được giao trọng trách lớn.

Đám thân binh dưới trướng Bảo Lãng cũng vô cùng kính sợ chủ tướng, ai nấy im thin thít như ve đông, một lời cũng không dám nói. Hắn bảo nhìn đông, chẳng ai dám quay đầu nhìn tây. Nhìn qua cũng đủ thấy uy nghiêm của người thường ngày.

Khi mọi sự đã sắp đặt đâu vào đấy, Bảo Lãng mới cho người khiêng ra món báu vật từ trong quán dịch. Mọi người đã nghe danh trân châu này đã lâu, ai nấy đều mở to mắt chăm chú nhìn.

Từ trong một chiếc rương gỗ đàn sơn then, hắn lấy ra chiếc hộp sơn đỏ, dài chừng một gang tay, vừa mở nắp, bên trong hiện ra một viên ngọc trai lớn như quả trứng vịt, trắng muốt tròn đầy, trên mặt phủ một lớp sa mỏng ngăn bụi.

Mọi người đồng loạt trầm trồ, quả thực viên châu này to lớn khác thường, hiếm thấy trong đời. Bảo Lãng khẽ mỉm cười, nét mặt thoáng lộ vẻ kiêu hãnh: “Chỉ tiếc bây giờ là ban ngày, chứ đến tối, viên châu này còn tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Chính là một viên dạ minh châu thực thụ, hiếm có trên đời.”

Dường như sợ ánh mắt người khác làm viên châu bị nhiễm trần, hắn chỉ khoe qua một chút, rồi liền đậy nắp hộp lại. Hai tay nâng hộp, tự mình đem lên tầng cao nhất tháp, đặt ngay bàn thờ trước tượng Vi Đà Bồ Tát.

Cửa tháp được đóng kín. Ba chiếc khóa lớn lần lượt móc vào vòng sắt nơi cửa. Vì sắp diễn pháp hội, kẻ ra người vào lộn xộn, Như Hòa hòa thượng bèn tuyên bố: trong thời gian cung phụng Bảo Châu, hậu viện chùa Liên Hoa sẽ bị phong tỏa, bất kể tăng ni hay người ngoài đều không được tùy tiện ra vào.

Nhà La Thành Nghiệp ở sát vách tăng viện, thuận tiện điều hành việc canh gác và chỉ huy.

Tất cả đều ổn thỏa, đâu vào đấy.

Mọi sự vẹn toàn, không còn điều khiếm khuyết.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.