Hai hôm trước, phủ nha huyện Hạ Khuê.
Trong phủ quan huyện Ngô Trí Viễn, đang chuẩn bị mở một buổi tiệc lớn khoản đãi khách quý.
Ngô Trí Viễn xuất thân nhà nghèo, thi đỗ bằng khoa cử, cả đời lận đận chốn quan trường, đến năm mươi mới được bổ làm huyện lệnh bậc thấp. Bởi vậy lần này có dịp kết giao với kẻ quyền quý trong triều, ông ta nhất quyết không thể bỏ lỡ. Riêng phần món ăn dọn tiệc, ông cùng phu nhân đã bàn đi tính lại suốt hai ngày trời.
Trời đã tối hẳn, Ngô Trí Viễn đứng ngóng ngoài nha môn, trong bụng nóng như lửa đốt. Khách quý chậm trễ không đến, mãi đến giờ Tuất canh hai, một người trai trẻ vận võ phục, cưỡi ngựa giữa vòng vây của mấy tên quân sĩ, mới khoan thai bước vào. Ngô Trí Viễn suýt chút nữa muốn đích thân nắm cương dắt ngựa, nhưng nghĩ đến xung quanh có huyện thừa, chủ bộ, huyện úy cùng thuộc hạ đều đứng chờ bên cạnh, đành cố nén vẻ sốt ruột, giữ phong độ của bậc trưởng quan.
Người kia tên là Bảo Lãng, quê ở Từ Châu, là tâm phúc của Thôi tiết độ sứ là viên võ tướng trấn giữ Uy quân. Bảo Lãng là Đô ngu hầu, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, mày rậm mũi cao, mắt sáng lạnh như sao, dáng dấp hiên ngang, khí chất nổi bật. Lần này hắn được giao hộ tống một viên ngọc quý, mang từ Từ Châu vào Trường An dâng tặng hoàng đế. Trên đường ngang qua Hạ Khuê huyện, ghé nghỉ tại trạm dịch.
Sau vài lời chào hỏi, Ngô Trí Viễn mời Bảo Lãng vào chính đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796282/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.