Cuối cùng cũng được trông thấy người đã khiến cha con họ bị giam lỏng nơi này, Dương Hành Giản không khỏi đưa mắt nhìn kỹ vài phen.
Chỉ thấy vị Đô Ngu Hầu ấy tuổi chừng hai bảy, hai tám, vận một thân trường bào cổ tròn, màu đen sẫm, thêu chìm hình Giải Trĩ, cổ tay đeo hộ giáp bằng da, ngang hông treo thanh đao dài ba thước, vỏ bọc bằng da cá mập. Dáng vẻ cường tráng oai phong, gương mặt cương nghị, thần thái nghiêm trang, đôi mắt sáng lạnh như ánh chớp giữa đêm đông. Dẫu trên môi vẫn mang nụ cười nhã nhặn, toàn thân hắn vẫn toát ra khí thế khiến người đối diện không rét mà run.
Một võ tướng lẫm liệt đứng giữa hàng văn sĩ ôn nhu, khí chất chẳng khác gì hạc giữa bầy gà, khiến ai nấy đều phải dè chừng. Dù biết là địch, Dương Hành Giản cũng không khỏi thầm thán phục: Người này quả là có khí thế phi phàm.
Ông sa sầm mặt mày, lạnh giọng nói: “Xem ra, kẻ ra tay ‘mời’ cha con ta đến huyện nha làm khách, chính là vị Bảo Lãng đặc sứ đây. Thật là tuổi trẻ ngông cuồng, chẳng biết trời cao đất rộng là gì.”
Bảo Lãng vẫn mỉm cười, đáp lời như không: “Dương công khách khí rồi. Kẻ trộm ngọc giết người, thủ đoạn tinh vi, là loại tội phạm nguy hiểm nhất. Tạm thời lưu giữ cha con ngài nơi huyện nha, chẳng qua cũng là vì thời cuộc đặc biệt, việc làm cũng xuất phát từ lòng muốn bảo vệ.”
Dương Hành Giản nhướng mày, cười lạnh: “Chỉ dựa vào một bức thư do kẻ khả nghi truyền đến bằng phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796294/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.