Sáng ngày mới, vừa dùng xong cháo, chưa kịp ngơi nghỉ, Bảo Lãng đã sai thân binh đến mời Phương Hiết tiểu thư ra ngoài cưỡi ngựa ngắm cảnh đạp thanh.
Rõ ràng đêm qua còn giao đấu đến mấy lượt, thế mà hôm nay hắn lại như chưa hề có chuyện gì, còn đưa ra lời mời quá mức này. Dương Hành Giản nghe xong, thoạt đầu ngẩn ra tưởng mình nghe nhầm, hồi lâu mới định thần, rồi nổi trận lôi đình mắng lớn: “Lão phu sống đến từng này tuổi, chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ, lòng dạ như lang sói đến thế!”
Ngô Trí Viễn vốn đang đứng bên trò chuyện, nghe vậy cũng đâm lúng túng, gượng cười nói: “Gái chưa chồng, trai chưa vợ, Bảo Lãng lại là người văn nhã khôi ngô, tiền đồ rộng mở, chủ bộ cần chi nổi giận đến thế…”
Dương Hành Giản giận không kiềm được, gọi cả họ tên mà quát: “Ngô Trí Viễn! Ngươi nuốt cả lương tâm cho chó gặm rồi sao? Ngươi cũng có con gái chưa gả, sao không đem chính nữ nhi của mình ra mà ghép đôi với tên trời đánh kia?!”
Ngô Trí Viễn chỉ cười gượng: “Thần cũng muốn lắm chứ, chỉ tiếc đặc sứ chướng mắt đó thôi. Chủ bộ là người nhà họ Dương ở Hoằng Nông, vốn là danh gia vọng tộc, sao có thể sánh cùng đám nghèo hèn như chúng thần?”
Bảo Châu cũng thấy khó hiểu, vừa nhận bát trà súc miệng từ tay tỳ nữ, vừa chậm rãi hỏi thân binh: “Thành đã đóng, còn đi đạp thanh nơi nào được?”
Gã thân binh thần sắc có phần căng thẳng, đáp: “Nghe nói phía tây thành có một nhà dân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796297/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.