Vi Huấn vừa mới lấy lại được đôi chút thần trí, liền nhận ra có người đã lần tới chốn ẩn thân của mình trên gác mái phủ đầy tro bụi và mạng nhện. Kinh ngạc chưa qua, phản ứng đầu tiên của hắn là vùng dậy định bỏ trốn. Nhưng vừa xoay người, ánh mắt lại vô tình bắt được dấu chân in trên lớp bụi. Có hai loại dấu khác nhau, nhưng đều là của người quen thuộc.
Là họ sao? Họ tìm đến đây bằng cách nào?
Một trận choáng váng tràn tới như sóng đánh, Vi Huấn chẳng thể gượng nổi, đành nằm lại. Cơn đau ê ẩm toàn thân đã lui bớt phân nửa, nhưng vẫn để lại từng cơn lạnh buốt chạy dọc tứ chi, khiến tay chân tê dại như băng ngấm vào xương.
Ánh hoàng hôn lọt qua kẽ ngói, hắt lên bức tường rêu phủ ánh vàng đục. Bụi bặm bay mờ mịt trong bóng xế chiều, như những ý nghĩ hỗn độn đang dâng lên trong đầu hắn. Nơi này vốn yên tĩnh, có thể khiến hắn tạm quên gió mưa bên ngoài. Giờ đây lại tràn ngập bất an. Hai người ấy tới tìm hắn là vì điều gì? Hay đã có kẻ địch tìm tới cửa? Chẳng lẽ người bán thuốc dạo kia vẫn chưa bị Thập Tam Lang xử lý được?
Vi Huấn trong đầu rối bời, lần lượt điểm mặt từng người có thể là địch, xem xét tính tình, võ công, cùng phương cách đối phó. Nhưng càng nghĩ, càng cảm thấy một cơn bất lực trào lên nếu chỉ một mình, hắn có thể đánh, có thể trốn, ứng biến tùy cơ. Nhưng giờ, hắn không còn đơn độc.
Cơn bệnh này tái phát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796299/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.