Trêu trọc Vi Huấn một hồi, Bảo Châu chợt ngẫm lại mọi cuộc gặp gỡ từ khi quen biết đến nay, càng nghĩ càng thấy như chuyện hoang đường, liền oán trách: “Ngươi còn dám gạt ta bảo mình là kẻ trộm nghèo rớt mồng tơi, chẳng ai biết tên! Giờ xem ra, từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi chữ ‘nghèo’ kia là thật! Ta lại còn tin vào những chuyện như ma quỷ ngươi bịa ra, bất giác để mình rơi vào vòng liên can với một tên đạo tặc lừng danh. Nếu hôm đó không nhờ Dương Hành Giản kịp thời tới cứu, e rằng tình thế đã thành cục diện không thể vãn hồi.”
Quở trách đến đây, Vi Huấn chỉ thỉnh thoảng đáp một hai câu, còn lại vẫn cúi đầu lặng thinh. Bảo Châu vốn nghĩ hắn vì bệnh tình phát tác nên mới biệt tăm biệt tích, chẳng phải cố ý trốn tránh, bèn dịu giọng đi đôi chút: “Dù có là quan to triều đình, khi sinh bệnh cũng phải cho người đến hỏi thăm, nghỉ ngơi dưỡng sức. Ngươi nếu thân thể không khỏe, sao không nói với ta một tiếng rồi hẵng đi? Dù có uẩn khúc gì chẳng tiện nói rõ, cũng nên để lại đôi dòng, đỡ khiến ta những ngày qua đứng ngồi chẳng yên.”
Vi Huấn rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn nàng một thoáng, rồi nhỏ giọng nói: “Ta… không biết viết chữ.”
Bảo Châu sửng sốt: “Ngươi nói gì cơ?”
Vi Huấn hít một hơi sâu, như dốc hết dũng khí trong lòng, khẽ đáp: “Ta không biết viết chữ.”
Bảo Châu đứng chết lặng. Một lúc sau, nàng trợn mắt quát khẽ: “Lại dối trá! Chẳng phải ngươi cứ hễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796300/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.