Dương Hành Giản dìu Bảo Châu, giả bộ người bệnh, đi từng bước một, chậm rãi lên lầu hai trở về phòng ngủ. Đóng cửa lại xong mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi đưa tay lau vầng trán đang rịn mồ hôi, thì thầm: “Khốn thật, kẻ kia dựa vào thế lực, chẳng kiêng nể ai, dám lớn tiếng mắng mỏ cả quan triều, quả thực là khó đối phó.”
Bảo Châu cũng tức giận bất bình, đang định mở miệng cùng ông kể tội Bảo Lãng ăn nói hỗn xược, chợt phát hiện trong góc phòng có bóng người đứng lặng, khiến nàng giật nảy mình. Nhìn kỹ lại thì ra là Vi Huấn. Hắn từ lúc hai người bước vào đã ở đó, nhưng chẳng hiểu vì sao không phát ra chút hơi thở nào của người sống, cả Dương Hành Giản lẫn nàng đều không hề nhận ra. Cả hai đều bị phen hú vía, tim đập thình thịch.
Thấy họ cuối cùng cũng nhìn thấy mình, Vi Huấn mới không biểu lộ cảm xúc gì, chậm rãi nói với Bảo Châu: “Tên đó, về sau ngươi chẳng cần phải thấy mặt nữa.”
Bảo Châu thầm nghĩ: “Ta không muốn thấy là có thể không thấy sao?” Liền nhíu mày hỏi lại: “Ngươi lại có chủ ý gì nữa đây?”
Vi Huấn điềm nhiên đáp: “Ta thấy hắn ngứa mắt.”
Bảo Châu thở dài: “Ngươi cũng thấy rồi đó, cái tên mặt dày vô sỉ, còn bày đặt gọi thầy thuốc đến bắt mạch. Dáng bệnh ta diễn cũng vô dụng rồi, vậy bây giờ phải làm sao?”
Vi Huấn nghe ra nàng cũng bực mình với Bảo Lãng, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, giọng nói cũng dịu lại: “Ngươi chỉ cần nằm nghỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796306/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.