Đêm ấy, Vi Huấn lại đi ra ngoài một chuyến. Hắn lặng lẽ đem chiếc hộp tang vật trong vụ án đặt trở lại trong tòa bảo tháp như cũ. Hai canh giờ sau, hắn quay về, nhìn Bảo Châu nói: “La Thành Nghiệp đã có dấu vết, ngươi có muốn đích thân đến nhìn hắn một lần chăng? Nếu đã mỏi mệt chẳng muốn nhúc nhích, ta sẽ tự mình giải quyết hắn. Tên này chết giả để lẩn trốn, còn dám sai người tới nhờ ta đứng ra che chở. Nay đã tìm ra hang ổ, chẳng thể để thù này qua đêm.”
Bảo Châu vội ngăn lại: “Không được! Từ đầu ta đã theo đuổi vụ án này. Nếu ngươi ra tay giết hắn, chân tướng sẽ vĩnh viễn bị chôn lấp, như thế còn gì là ý nghĩa?”
Vi Huấn mỉm cười: “Ta đoán ngươi sẽ chẳng chịu bỏ qua dễ dàng. Vậy thì, đi thay y phục thôi.”
Không đợi hắn nhắc, Bảo Châu đã tự vào thay áo dễ hành động. Mất đi thị nữ hầu hạ, nàng đành tự tết tóc gọn lại sau đầu, chỉ là lần này, nàng chẳng muốn để Vi Huấn xách như mèo con nữa. “Ngươi tránh ra, ta tự mình xuống.”
Cằm nàng hơi hất lên, vén tay áo trèo xuống từ cửa sổ. Dương Hành Giản thấy vậy mà toát cả mồ hôi, sợ nàng trượt chân ngã, cứ đứng bên cửa sổ mà xoa tay dậm chân. Vi Huấn chẳng rõ mình đã đắc tội nàng ở chỗ nào, chỉ biết đứng chờ dưới hiên, sẵn sàng đỡ nếu nàng có sơ sẩy.
Lấy lại cung tên, hai người rảo bước về hướng chùa Liên Hoa. Bảo Châu kinh ngạc hỏi: “La Thành Nghiệp thực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796307/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.