Như thường lệ, sáng sớm hôm ấy Dương Hành Giản lại đến vấn an công chúa. Vừa bước đến trước phòng Bảo Châu, ông đã thấy Vi Huấn đứng tựa tường, sắc mặt nhợt nhạt, hai quầng mắt xanh sẫm như mất ngủ nhiều đêm, chẳng còn chút vẻ ngông nghênh, kiêu bạc thường ngày. Chỉ còn lại một thân uể oải, mỏi mệt chẳng buồn che giấu.
Dương Hành Giản đưa mắt nhìn quanh, lòng hồ nghi dấy lên. Không thấy ai nằm gục gần đó, cũng chẳng có dấu vết gì khác lạ. Nhìn lại Vi Huấn, lòng ông càng nghi hoặc: người này vốn xưa nay chẳng mấy để tâm phép tắc lễ nghi, từng nhiều lần ngang nhiên ra vào khi công chúa còn đang sửa soạn, chẳng chút kiêng dè. Ấy thế mà hôm nay lại ngoan ngoãn đứng ngoài, không dám bước vào, chẳng lẽ là bị đuổi ra?
Không nén nổi thắc mắc, ông dè dặt hỏi: “Công chúa đâu rồi?”
Vi Huấn chẳng buồn ngẩng đầu, giọng hững hờ đáp: “Đang sửa soạn.”
Nữ nhân trang điểm là chuyện riêng tư, nam nhân nếu không phải thân cận cũng phải đứng ngoài tránh né. Nhưng người này nào phải kẻ hay giữ kẽ? Những lần trước, nàng chải đầu hắn cũng cứ thản nhiên bước vào, làm như không có gì. Hôm nay sao lại ngoan ngoãn chờ ngoài? Nhìn thần sắc bối rối ấy, e rằng không phải tự nguyện mà là bị nàng đuổi ra.
Tuy chẳng rõ đầu đuôi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn nét mặt nơm nớp ấy, Dương Hành Giản suýt bật cười. Chỉ đành nén lại, đến chòm râu cũng rung khẽ vì nhịn cười.
Hai người một đứng trái, một đứng phải, như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796311/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.