Lần theo dấu vết từ phía Đông thành sang tới tận Tây thành, Vi Huấn tìm suốt một ngày, tới tận hoàng hôn mới lần đến được một góc hoang vắng trong nội thành. Nơi ấy, đất trống chằng chịt mấy chục giá trướng vải, gần đó có trăm người lảng vảng, kẻ chơi bài lá, người lau dọn đồ nghề, chẳng ai giống dáng thương nhân.
Vi Huấn tiến đến hỏi han, mới hay đây là nhóm thợ thủ công từ Thường Châu tới, lĩnh chỉ điều đến để gia tăng tốc độ xây cất lăng mộ Vạn Thọ công chúa. Trong số đó có đủ hạng thợ: thợ mộc, thợ sơn, thợ đẽo đá, thợ rèn, cả người chuyên khắc bia mộ cũng không hiếm. Gần đây huyện lệnh đóng thành để bắt kẻ trộm, nhóm thợ bị kẹt trong thành, rỗi rãi không việc làm.
Vi Huấn lặng lẽ rảo bước qua trại, muốn dò xét xem có đầu mối nào, nào ngờ lại bắt gặp ở góc tường thành vắng vẻ một nhóm mười mấy người đang tụ thành vòng tròn. Giữa vòng có quan tài đặt sẵn, họ đốt vàng mã, rắc đất lên nắp quan, dường như đang hành tang lễ. Việc có người chết dọc đường, nhất là trong đoàn thợ thủ công từ nơi xa đến, cũng chẳng phải hiếm: hoặc do lạ khí hậu, hoặc vì cảm dịch, hoặc kiệt sức mà lâm bệnh qua đời.
Thế nhưng ánh mắt Vi Huấn vừa chạm đến cảnh ấy liền dấy lên nghi ngờ, đứng sững không bước thêm.
Hoắc Thất Lang bên cạnh lấy làm lạ: “Kỳ quặc thật. Lễ cưới người ta thường cử hành vào chạng vạng, tang lễ lại hay làm lúc sớm tinh mơ. Cớ sao nhóm này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796312/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.