Người què vừa trông thấy tờ giấy, sắc mặt lập tức tái như tro cỏ úa, hai tay run rẩy buông rơi gậy gỗ, “rầm” một tiếng quỳ sụp xuống đất. “Nếu công tử đã tìm đến tận đây, thì xin cứ đưa tiểu dân đến quan phủ. Là tiểu dân, Trần Vũ, chính tay viết ra tờ giấy ấy, cũng chính tiểu dân đã trèo lên tháp trộm viên dạ minh châu!”
Vi Huấn cùng Bảo Châu không khỏi thầm rùng mình, chưa từng nghĩ vụ án rộng lớn thế kia, lại có người dễ dàng nhận tội như vậy. Song, cả hai vẫn chưa thể tin nổi.
Người què này không những chống gậy, lại còn thân mang tật nặng. Ngay cả người khoẻ mạnh bình thường còn khó lòng trèo lên tầng tầng bảo tháp, huống hồ là thân thể què quặt đến vậy? Làm sao hắn có thể lên tháp mà lấy trộm ngọc?
Nhưng chưa cần giở tờ giấy ra để lộ cả hàng chữ, hắn đã lập tức nhận tội chuyện ấy cho thấy rõ, chắc chắn có liên can đến vụ trộm.
Càng kỳ lạ hơn là đám người xung quanh. Dù mặt mày tái mét, toát vẻ lo sợ, nhưng chẳng ai tỏ ra kinh ngạc. Như thể chuyện đã rõ từ trước, chỉ còn chờ lúc vỡ lở.
Vi Huấn thong thả nói: “Ngươi việc gì phải cuống lên như vậy? Ta vốn chẳng phải nha sai quan phủ, chỉ là một khách hàng tới đặt làm hộp sơn mà thôi.”
Người bên cạnh vội đỡ Trần Vũ dậy. Hắn đau đớn nhăn mặt, nhưng vẫn cắn răng lặp lại: “Chuyện ấy là do một mình tiểu dân làm. Những người khác không liên quan.”
Vi Huấn nhìn sắc trời đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796315/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.