Thập Tam Lang cổ đeo gông, người mang xiềng xích, bị đám nha sai xô đẩy vào ngục. Trên đường đi, hắn khẽ xoay tay thử lực gông, nhận ra mình chỉ cần ra tay là có thể dễ dàng bẻ gãy, nhưng vừa nghĩ nếu mạo hiểm vượt ngục, không biết có lôi Cửu Nương vào vòng liên lụy hay không, đành nuốt giận chờ đợi Vi Huấn tiếp ứng.
Bảo Lãng đã sớm nhận được tin, đứng sẵn ngoài cửa ngục lớn đón đầu. Hắn cho rằng rốt cuộc đã tóm được thủ phạm chính, trong mắt ánh lên tia lạnh sắc lẹm, khóe môi lại điểm một nụ cười nhàn nhã. “Tiểu sư phụ, biết ta là ai không?”
Thập Tam Lang ngẩng mắt, đôi đồng tử sáng trong, bình thản đáp: “Trên đường nghe quan sai nói sơ qua, chắc là đặc sứ Bảo Lãng.”
Bảo Lãng mỉm cười, hỏi tiếp: “Vậy ngươi là ai?”
Thập Tam Lang vẫn vững vàng, không chút hoảng hốt: “Tiểu tăng Thiện Duyên, xin kính lễ đại nhân. Người mang gông xiềng, không tiện thi lễ đủ lễ nghi, mong được lượng thứ.”
Trong lòng Bảo Lãng lấy làm kinh ngạc chú tiểu này tuy tuổi còn nhỏ, mà cử chỉ điềm đạm, chẳng có vẻ gì giống mấy kẻ đầu trọc run rẩy kinh hoàng từng bị bắt trước đây. Hắn nghĩ: chỉ có bọn giang hồ, mới dám vào tháp trộm bảo. Đã vậy, hẳn chẳng phải thứ sư sãi ăn chay niệm Phật bình thường.
Hắn quay sang lũ lính canh, ánh mắt ra hiệu, khiến chúng lập tức siết chặt tay đao, tăng thêm cảnh giác.
Bảo Lãng chỉ lên xà nhà, nơi treo lủng lẳng mấy tù phạm sống dở chết dở, bên cạnh là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796314/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.