Nhắc đến Bảo Lãng, khóe mắt Trần Vũ nứt nẻ, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng và phẫn uất. Tóc hoa râm rụng lả tả rơi xuống, mười đầu ngón tay cong quắp như móc câu, moi thật sâu vào nền đất bùn dưới chân, dáng vẻ chẳng khác nào quỷ dữ chốn A Tì địa ngục, nhìn mà kinh sợ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều thầm hiểu: vụ án trộm châu này, quả nhiên còn nhiều uẩn khúc.
Một khi đã mở miệng, phòng tuyến trong lòng Trần Vũ liền hoàn toàn sụp đổ, chẳng thể giấu giếm được nữa. Hắn vừa khóc nghẹn vừa kể: “Nữ nhi của tiểu dân, Huỳnh Nương, khi sinh ra toàn thân da trắng như tuyết, tóc, lông mày, lông mi đều trắng phau, chỉ riêng đôi mắt là màu đỏ. Bà đỡ sợ hãi, khuyên nên đem con bé dìm chết từ sớm.
Tiểu dân và mẫu thân nó sống với nhau bao năm mới có được một mụn con, nhìn đứa trẻ yếu đuối đáng thương như vậy, sao nỡ nhẫn tâm. Tiểu dân bèn bế con đi khắp Thường Châu tìm danh y, người ta nói đây là chứng ‘bạch tử’ da trắng, mắt đỏ, y dược không chữa được. Những đứa trẻ như thế sống chẳng quá hai mươi tuổi, số mệnh đã định yểu thọ, có nuôi cũng chẳng được lâu.”
Khi nghe đến bốn chữ “số mệnh đã định”, Hoắc Thất Lang khẽ liếc mắt nhìn Vi Huấn. Thấy hắn vẫn thản nhiên lắng nghe, mặt không đổi sắc, nàng đành im lặng không nói thêm.
Trần Vũ kể tiếp: “Tiểu dân vốn là người làng Giếng Đá, huyện Vĩnh Dương, Thường Châu. Cả thôn đều sống bằng nghề thủ công. Tiểu dân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796319/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.