Đoàn người đưa Trần Vũ trở về doanh trại thợ thủ công. Bảo Châu thấy hắn thân mang tật, lại thêm thương tích đầy mình, động lòng thương xót, liền nhường lừa cho hắn cưỡi. Về tới nơi, phát hiện đám thợ thủ công vẫn không nghe lời khuyên, lại đào quan tài lên lần nữa.
Khi nắp áo quan được nhấc lên, một người thợ mặt tròn dáng hiền lành lấy từ trong quan ra một vật được bọc vải trắng. Thấy mọi người đến, y liền mở từng lớp vải, bên trong hiện ra một chiếc hộp thất bảo lưu ly sơn, giống hệt với các hộp đang dùng để đựng bảo tháp.
Người ấy nâng chiếc hộp, dứt khoát nói với Vi Huấn: “Lão Trần một kẻ què, vốn không thể làm nổi chuyện lớn như vậy. Hộp sơn này là tiểu dân Triệu Pháp Minh chế tác. Trên đáy hộp còn khắc tên tiểu dân. Tiểu dân cũng là người cùng tội.”
Thì ra người này chính là “Pháp Minh” khắc tên trên hộp. Bảo Châu nghe xong, trong lòng không khỏi khâm phục dũng khí của y.
Người thợ thủ công khắc tên lên vật mình làm, khác hẳn với văn nhân đề thơ ký họ. Thi họa đề tên là để lưu danh, ghi nhớ; còn thợ thủ công khắc tên là để chịu trách nhiệm nếu sau này vật có lỗi. Đã dám khắc tên trên vật cung tiến hoàng gia, nghĩa là sẵn sàng dâng đầu chịu tội nếu có sai sót.
Trần Vũ thấy Triệu Pháp Minh chưa hỏi đã tự nhận, liền sốt ruột đập đùi: “Hắn biết cái quái gì! Là tiểu dân bỏ tiền đặt làm hộp, chẳng liên can gì tới hắn cả!”
Lúc ấy, một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796320/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.