Gió lạnh hiu hắt, sương đêm ngấm buốt tận xương. Trong viện, lá úa cành khô rơi rụng dầy từng lớp, chẳng ai buồn quét dọn.
Trần Sư Cổ khoác tấm áo bào màu tro đã vá chằng chịt, đứng bên chậu than, tay cầm sách đọc.
Hắn thờ ơ lật thêm một trang. Đó là sách tuyển thơ văn của tân khoa tiến sĩ năm nay, tập hợp những bài thi đỗ bảng, Long Hổ bảng vừa mới ban xuống, người Trường An vì ham chuyện tốt mà góp tiền sao chép in truyền nhau xem. Hơn hai mươi người được nêu tên, đều là tuấn kiệt đứng đầu thiên hạ, tương lai rồi sẽ cúc cung tận tụy vì triều đình từ thịnh đến suy, cho đến lúc nhắm mắt.
Đại Đường sắp tổ chức yến hội Khúc Giang long trọng nhất để mừng những tân khoa này. Ắt hẳn giờ đây bọn họ đang vì tương lai huy hoàng mà phấn khích suốt đêm không ngủ. Thơ văn của họ cũng vì thế đầy tràn khí phách và hy vọng.
Trần Sư Cổ cười lạnh, vẻ mặt khoái trá khi thấy người khác gặp họa. Đột nhiên hắn ôm ngực ho khan từng cơn, rồi ném thẳng cuốn sách vào chậu than đỏ rực.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi xuống sân vắng. Một bóng người mảnh khảnh lặng lẽ bước vào.
Không một tiếng động.
Dù thính lực hắn tinh tường đến đâu cũng không nghe thấy dù chỉ một tiếng khẽ.
Thiếu niên mặc áo xanh, đứng im dưới hành lang, không bước qua ngưỡng cửa.
“Ta phải đi.” Hắn khẽ nói.
Hắn hiếm khi gọi một tiếng sư phụ, Trần Sư Cổ cũng chưa từng gọi tên hắn. Kẻ già người trẻ, gọi nhau bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796323/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.