Ra khỏi thành Hạ Khuê đã lâu, quay đầu nhìn lại chẳng còn thấy bóng tường thành, Vi Huấn chợt lấy chiếc hộp sơn ra, đưa cho Bảo Châu, nói: “Tặng ngươi.”
Bảo Châu ngạc nhiên: “Đây là vật các thợ thủ công tạ ơn ngươi mà dâng tặng, ngay cả tên ngươi cũng không để lại, chẳng phải cái hộp này là thứ duy nhất còn sót lại sao?”
Vi Huấn đáp gọn: “Ta vốn đã nói từ đầu, đặt làm chiếc hộp là để tặng người.”
Dứt lời, hắn cứng tay nhét hộp vào tay nàng, đoạn giục lừa tiến về phía trước, không ngoái đầu lại. Ý tứ kia, từ đầu đến cuối, vốn dĩ đã là để dành cho nàng.
Hắn lại nói: “Ngươi cũng nghe bọn thợ thủ công bảo rồi đó, Vi đại ta số mỏng mệnh nhẹ, không chịu nổi của quý. Trong đám người này, ngươi là người có phúc phần hơn cả, chi bằng cứ để ngươi giữ.”
Hoắc Thất Lang liền chen lời: “Hai người các ngươi cứ đùn đẩy qua lại mãi, hay là đưa ta Hoắc Thất giữ, đem bán rồi chia nhau, mỗi người một phần, chẳng phải đẹp cả đôi đường sao?”
Bảo Châu mở nắp hộp, nâng viên châu lên tay, nhẹ nhàng lật qua lật lại ngắm nghía, thấp giọng nói: “Nếu bán được giá thì đúng là chuyện lạ đời.”
Thập Tam Lang thấy nàng như đang ngẫm nghĩ điều gì, có vẻ nín nhịn trong lòng, bèn hỏi to: “Cửu Nương là chê viên ngọc này còn vương máu sao? Đệ đi lấy nước suối cho tỷ rửa.”
Bảo Châu lắc đầu:
“Người thợ làm bia ấy, thân tật, mang bệnh mà vẫn một lòng muốn rửa oan cho con gái, giấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796322/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.