Bảo Châu vừa dứt lời, bốn phía im phăng phắc, ai nấy ngẩn ngơ. Bàng Lương Ký lập tức đứng bật dậy, cúi mình thi lễ, sai người dẹp sạch rượu thịt cũ trên bàn, gọi gia nhân bày lại một mâm tiệc mới tươm tất, tha thiết mời nàng ngồi vào, nhờ nàng chỉ giáo.
Nàng cũng không khách sáo, vào chỗ ngồi, đón lấy tập giấy từ tay Bàng Lương Ký, lần lượt xem qua từng tờ. Mười sáu bài thơ dùng trong lễ cưới, vậy mà có đến bốn bài sai sót rõ rệt. Bảo Châu nhíu mày, không khỏi nghi ngờ người viết thuê này có oán thù gì với nhà họ Bàng.
Tập thơ “Cùng xuân thâm” hai mươi bài vốn không phải loại dâm thi tục khúc, mà là đại tác của Hương Sơn cư sĩ Bạch Cư Dị, trong ấy có nhiều câu thanh nhã, đề vịnh đủ loại hôn lễ: từ quan viên cho đến học sĩ, từ thư sinh cho đến bá tánh. Thế nhưng, người viết này lại nhất định chọn cho được đoạn viết về kỹ nữ để sao chép dùng trong hôn lễ, thật là cay độc.
Thậm chí có đoạn: “Thuấn cày dư cỏ cây, Vũ tạc cũ sơn xuyên” thoáng nghe tưởng ca ngợi nhà gái có tổ tông cao quý, liên hệ với hai vị thánh quân thời thượng cổ. Nhưng sâu xa lại là ám chỉ tân nương tái giá, không giữ trinh tiết, không hợp đạo lý nhà Nho. Bài này vốn do hàn lâm học sĩ Trương Trọng Tố từng viết để mỉa mai một hôn lễ tương tự, nay bị mang ra sao chép lại, quả thực là nhục mạ trắng trợn.
Bảo Châu nói rõ ràng từng chỗ sai, khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796327/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.