Bàng Lương Ký vừa mở miệng mời, Vi Huấn đã trừng mắt nhìn, vẻ mặt như không tin nổi, nói thẳng không kiêng dè:
“Ngươi mời ta tới đám cưới, chẳng hóa xui cả hôn sự nhà người ta sao? Trong đầu ngươi toàn nước à? Nếu nhà ngươi có tang sự, ta còn có thể giúp lo hậu sự, chứ cưới hỏi kiểu này, ta đến đó làm gì?”
Bàng Lương Ký vội vã phân trần:
“Vi huynh nghe đệ nói đã. Ở vùng này, tục ‘chặn xe nghênh hôn’ rất thịnh. Nhà đệ lại quen hành sự khoa trương, chắc chắn có lắm kẻ nhân dịp này gây chuyện. Giờ đệ đã mất võ công, chẳng còn sức tự vệ. Tới lúc đó, nếu kẻ xấu kéo đến quấy phá, cản kiệu, đánh đùa chú rể, e là không chống đỡ nổi. Nhất thiết phải có người giỏi đứng cạnh đệ lo liệu tiếp khách, may ra mới có thể an lành rước dâu về.”
Vi Huấn không mấy tin, hờ hững đáp:
“Có người chặn xe thì sao? Nhà ngươi lắm tiền, thuê lấy bảy tám kẻ giữ cửa hộ giá là xong. Trừ phi ngươi thật sự muốn ta ra tay đánh chết hết lũ chặn hôn kia giữa đám đông, lấy máu mà mở đường rước dâu, thì mới là ‘cát tường’ được chăng?”
Bảo Châu vốn định quay về phòng, vừa nghe vài câu, lấy làm kinh ngạc: cưới vợ mà cứ như đánh trận, nào là “người giữ cửa hộ giá”, nào là “đánh đuổi lũ cản kiệu”?
Nàng không nhịn được cất tiếng hỏi:
“Chặn xe là gì vậy?”
Thập Tam Lang liền giải thích:
“Cửu Nương chưa từng thấy ư? Ở thôn quê, mỗi khi cưới hỏi, dân làng hay tụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796326/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.