Trời đã về chiều. Hoàng hôn buông xuống màu mực nhạt nhòa. Bàng Lương Ký vốn định ở lại uống thêm một chầu lớn, nhưng nghĩ đến trăm việc rối ren trong hôn lễ vẫn chưa đâu vào đâu, đành lưu luyến ngồi kiệu trở về, được quản gia cùng đám gia nhân vây quanh tiễn đưa. Hoắc Thất Lang cũng thuận đường, hứa đi trước dò thử đường rước dâu, liền đi theo luôn.
Đám người ồn ào vừa rời khỏi, khách đ**m lập tức trở lại vẻ tĩnh lặng. Vi Huấn như trút được gánh nặng, sắc mặt cũng dịu đi thấy rõ. Tuy thân mang võ nghệ cao nhưng thính giác lại không có cách nào phòng bị. Hai vị đồng môn kia ríu ra ríu rít nửa ngày, hắn đã nhịn đến cực hạn, nếu không sớm đi, e rằng không kiềm được mà ra tay mời khách “ra cửa”.
Bảo Châu nhìn bộ dạng hắn, cảm thấy Vi Huấn vốn chẳng phải hạng người hay tham dự hỉ sự nhà người, trong bụng càng sinh hiếu kỳ, bèn hỏi:
“Rốt cuộc ngươi thiếu hắn cái nhân tình thế nào mà phải khổ vậy?”
Vi Huấn như mèo nghe tiếng nước chảy, lập tức giật tai dựng lông, cảnh giác nhìn nàng chớp mắt, rồi bỗng đứng dậy nói:
“Mặt gương đồng của ngươi còn chưa lau sạch, chẳng phải bảo sáng mai tìm người đến chải đầu sao? Mau lấy ra đi…”
Chưa kịp để nàng phản ứng, bóng người đã loáng cái biến mất, thân ảnh nhẹ như làn khói, chạy nhanh không kịp nhìn.
Người này nếu muốn đi, cho dù cả nha môn trong thành kéo đến cũng đừng mong giữ lại.
Bảo Châu bị chặn ngang câu hỏi, lòng càng thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796330/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.