Bảo Châu gần như không thể thở được, toàn thân như ngâm trong nước băng lạnh mang tên là sợ hãi, cảm giác đuối nước giữa đồng khô cỏ cháy, tay chân rũ rượi không còn chút sức lực nào, mồ hôi lạnh từ chân tóc nhỏ giọt chảy xuống mặt, nhưng đến cả đưa tay lên lau nàng cũng chẳng dám.
Nàng liếc nhìn người kể chuyện ngồi bên, thấy ông ta cũng lộ vẻ kinh hãi vặn vẹo, tay run lẩy bẩy nắm chặt cây quạt, hiển nhiên cũng cảm nhận được sự thay đổi đáng sợ trong không khí.
Tiếng đàn tỳ bà trầm xuống, tiếng tụng kinh của Thập Tam Lang ở phía sau bỗng trở nên rõ ràng hơn, mưa rơi tí tách trên mái nhà, sương lạnh lững lờ từ cửa dâng lên khắp gian nhà nhỏ.
“Quỷ đói súc sinh, mù lòa câm lặng, oán ly biệt, ái chẳng thành, cầu chẳng được…” – tiếng tụng đều đều vọng vào tai, thỉnh thoảng bị xen ngang bởi cơn ho rũ rượi của người đàn bà tỳ bà.
Bảo Châu hoảng hốt nghĩ: Nàng ta là quỷ, nhất định là quỷ.
Chẳng lẽ vì đêm mưa này nàng lỡ nghe người kể truyện “Lý Oa”, đã vô tình gọi đến hồn ma vất vưởng đầu đường? Tiếng nói của nàng ta đẫm đầy oán hận, là vì chết oan uổng trong bệnh tật, hay vì yêu mà chẳng được, bị người bội bạc khiến trái tim tan nát?
Bảo Châu từ nhỏ vốn sợ ma, trong đầu bất giác hiện về những lời đồn quái đản nơi cung cấm, rằng nữ quỷ bao giờ cũng hung dữ hơn nam bởi đời sống bất công, chịu đựng nhiều oan khuất, nên khi hóa thành vong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796331/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.