Thác Bạt Tam Nương tuổi đã gần trung niên, xưa kia thích giết chóc thành tính, nay tuy phần nào thu liễm, nhưng vẫn giữ thói ra tay khi thấy vàng thật bạc trắng. Dẫu không còn hung hăng như trước, nhưng chuyện như cắt da đầu, chặt búi tóc người khác, nàng vẫn làm nhẹ như không.
Vi Huấn không rõ nàng đến huyện Linh Bảo rốt cuộc là vì việc gì, cả đêm ngồi xếp bằng trước cửa phòng Bảo Châu nhập định, phòng khi Tam Nương quay lại gây họa.
Sáng hôm sau, hắn gọi Bàng Lương Ký tới, lạnh giọng hỏi:
“Ngoài ta và Lão Thất, ngươi còn mời ai trong sư môn đến nữa?”
Bàng Lương Ký mặt tái mét, hốt hoảng nói:
“Sao có thể chứ! Đây là hôn lễ, chẳng phải chuyện tang ma! Đại sư huynh nói vậy là có ý gì?”
Vi Huấn khoanh tay, nói thẳng:
“Hôm qua ta thấy Lão Tam và Lão Ngũ trong thành.”
Bàng Lương Ký nghe đến chữ “Tam” thì toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh như tàu lá chuối.
Hoắc Thất Lang cũng thất sắc, vội nói:
“Ngũ sư huynh tuy phá phách nhưng không động đến thì còn đỡ. Chứ Tam sư tỷ mà đến thì… hôn lễ còn đổi được không?”
Bàng Lương Ký lắc đầu mạnh:
“Ngày lành đã xem kỹ càng, đổi thì phải đợi sang năm mới rước được A Nhiễm về. Huống hồ ta đã phát thiếp mời anh hùng khắp nơi, giờ không chỉ là cưới thê, mà còn là lễ rửa tay gác kiếm, từ biệt giang hồ.”
Ngọc Thành Bàng gia vốn là nhà giàu đất cát, chẳng thuộc võ lâm chính tông. Tục ngữ rằng, kẻ nghèo học văn, người giàu luyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796332/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.