Một bên là sư đệ đã mất hết võ công, một bên là Bảo Châu hoàn toàn không đề phòng, tuy Vi Huấn xưa nay ứng biến linh hoạt, gặp hiểm chẳng loạn, nhưng hôm nay cũng rơi vào thế khó chưa từng có.
Bàng Lương Ký đang quỳ hành lễ, nghe tiếng ám khí xé gió, chưa kịp đứng lên, liền đổ nhào người ôm lấy tân nương. Trong khoảnh khắc loé điện rạch trời, Vi Huấn và Hoắc Thất Lang đồng loạt xoay người đá bật hai trụ gỗ chống trướng cưới. Cả gian trướng sập xuống, lớp vải bố dày phủ trùm lên cặp tân nhân, kịp thời chắn được phần lớn ám khí.
Nhưng chớp mắt ấy trôi qua, phía Bảo Châu không còn đường lùi. Nàng chưa kịp phản ứng thì Vi Huấn đã nhào tới, ôm lấy nàng lăn một vòng dưới đất.
Bảo Châu chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe tiếng xé gió dồn dập, rồi tiếng trướng sập đè xuống. Trước mắt tối sầm, nàng bị Vi Huấn ghì chặt xuống đất. Cú nhào đó quá mạnh, thân hình hắn nặng mà lại dồn hết sức, ép nàng đến không thở nổi, lồng ng.ực như bị nén sạch khí. May sao hắn lập tức co eo nâng người, dồn lực sang bên, giúp nàng dễ thở hơn.
Bảo Châu vẫn nằm gọn trong tay hắn, cánh tay rắn chắc giữ lấy cổ nàng, một tay khác che chắn nơi eo lưng, khiến thân thể dù ngã nhưng không hề tổn thương.
Tim nàng đập thình thịch. Mùi hương lạnh nhè nhẹ từ cổ áo hắn phả ra như mưa qua đêm hạ, trong trẻo mà lành lạnh. Dù hơi thở hắn mang chút mùi rượu, vẫn khiến người ta cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796336/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.