Vó ngựa lộc cộc, bánh xe rền vang, nghiến qua con đường lát đá xanh ướt đẫm sương mai. Phố xá vắng tanh, cảnh tượng chen chúc náo nhiệt đêm qua nay đã tan biến như mộng.
Trong xe, Vi Huấn ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, chuyên tâm vận khí trục độc. Từ đỉnh đầu đến vai cổ mờ mịt bốc lên từng sợi khí trắng như sương mù. Đối diện, Bảo Châu ngồi nghiêng chăm chú nhìn hắn. Gương mặt hắn trắng bệch, ửng một tầng hơi xanh, môi và đầu ngón tay đều lạnh màu tro, tựa như người bệnh nặng mới tỉnh. Thật khó tin thân thể như vậy lại có thể trải qua một đêm vất vả không nghỉ, vừa uống rượu vừa giao đấu, tung hoành khắp nơi như cơn gió dữ.
Bỗng nghe “phụt” một tiếng, một chiếc tiêu độc từ sau lưng Vi Huấn bật văng ra, cắm sâu vào vách xe, máu đen phun trào theo. Bảo Châu nín thở, rướn cổ nhìn, dùng tay che miệng không dám lên tiếng, sợ quấy rầy hắn.
Chỉ một nén nhang sau, bảy chiếc tiêu độc lần lượt bật ra khỏi da thịt, máu đen dần đổi sắc thành đỏ tươi. Toàn thân áo sau lưng hắn ướt đẫm, vách xe lấm tấm vết máu, trong xe ngập mùi tanh. Mãi đến khi vùng lưng tê rát dần lui, Vi Huấn mới thu khí về đan điề, chậm rãi mở mắt. Vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt Bảo Châu nhòe lệ, nét trang điểm hoa lệ nay đã nhòe nhoẹt.
Hắn cắn răng, lòng ngổn ngang hối hận, cảm thấy có lỗi vì liên lụy nàng vào chuyện này. Nhẹ giọng nói:
” Đã xong rồi.”
Bảo Châu vội quay đi, làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796337/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.