Vi Huấn ngồi vào ghế đầu, không nói một lời, chỉ lạnh lùng lườm Thác Bạt tam nương. Nàng thì lại mỉm cười tươi tắn, nhẹ nhàng đặt tay lên dây đàn tỳ bà, rồi đưa nhạc cụ cho người theo hầu sau lưng, tỏ rõ thành ý nhún nhường, là kẻ đầu tiên tự nguyện giao nộp binh khí.
Trần Sư Cổ vốn là người tự do phóng túng, chưa từng đặt ra môn quy gì nghiêm ngặt cho đệ tử nhưng mỗi lần tụ hội đều cấm xô xát, chẳng qua là sau vài trận đánh loạn đẫm máu mới đành ngầm ước định quy củ riêng cho nhau.
Thác Bạt tam nương đã chịu nhún, kẻ khác cũng khó mà tiếp tục hung hăng. Vi Huấn cười lạnh một tiếng, tháo dao găm vẫn đeo bên hông, đặt mạnh lên bàn bên cạnh. Ngư Tràng kiếm gác xuống, như một thứ mệnh lệnh trong sư môn.
Những người còn lại cũng nối gót hạ vũ khí. Hứa Bão Chân giao phất trần và trường kiếm cho môn nhân; Khâu Nhậm, người nổi danh với ngoại hiệu Quỷ Thủ Kim Cương, vốn không dùng binh khí, từ trước đến nay đều tay không luyện công; La Đầu Đà quay người, cắm cây tích trượng nặng ch*ch xuống đất, cán trượng cắm sâu vào lớp gạch, như dựng cờ báo hiệu đã buông binh khí.
Tới lượt Hoắc Thất Lang, nàng giơ tay ra, tỏ vẻ chẳng mang theo vật gì.
Hứa Bão Chân chau mày: “Ta vừa muốn hỏi, đao của ngươi đâu rồi?”
Hoắc Thất Lang nhún vai, đáp: “Vài ngày trước kẹt tiền, đầu óc bức bối nên tạm thời đã cầm cố ở tiệm cầm đồ.”
Cả bọn tròn mắt nhìn nàng, ai nấy đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796339/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.