Khách đ**m Đào Nguyên ở huyện Linh Bảo hôm nay có phần khác lạ.
Từ tờ mờ sáng, khách lữ lác đác vào tiệm trọ đều chẳng giống người thường. Ban đầu là một gã thầy lang mặt mày u ám, nét mặt hung hăng, tuy xấu xí nhưng dù sao cũng mang danh đại phu, nên chủ quán vẫn niềm nở tiếp đãi. Thế nhưng người này chẳng nói nghỉ chân cũng không nhận phòng, vừa ngồi xuống liền ngồi một chỗ không đi.
Chưa kịp lấy lại tinh thần, lại thêm một người nữa bước vào, thân hình to lớn hơn cả khuôn cửa, mặt đầy râu quai nón, ánh mắt sắc như dao, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Gã đầu đà vác theo cây tích trượng, vừa vào đã gõ nát một viên đá lát nền. Chủ quán tái mặt, tưởng là người tới hóa duyên, vội vã nhóm bếp nấu cơm chay. Ai ngờ gã ăn xong một thau cơm liền ngồi ì ra đó, chẳng rời bước.
Qua giờ ngọ, lại thêm một đoàn đạo sĩ tới. Cầm đầu là một đạo trưởng tuổi độ tứ tuần, mặt trắng như ngọc, mặc áo pháp màu tím nhã nhặn, dáng vẻ thong dong, chẳng khác gì tiên nhân hạ thế. Theo sau là bốn tiểu đạo đồng, một trong số đó bị thương, tay quấn băng treo trên cổ.
Chủ quán thấy lại là người xuất gia, còn chưa biết tiếp đãi thế nào thì đạo trưởng áo tím đã lên tiếng trước:
“Hôm nay quán không tiếp khách mới. Ai đã vào thì đuổi được cứ đuổi, không chịu đi, đừng trách đạo gia ra tay mạnh.”
Giọng điệu chẳng chút khoan nhượng, khiến chủ quán hít sâu một hơi. Nhìn lại thấy đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796338/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.