Sau khi thành công nhốt được Vi Huấn trong phòng luyện chữ, Bảo Châu mang bao tay bảo hộ, từ tay đến chân trang bị đầy đủ, dáng vẻ oai phong từ trên lầu hai bước xuống.
Đám người phía dưới vừa trông thấy nàng bên hông đeo thanh dao găm, ai nấy sắc mặt đều có phần bất ngờ, vẻ mặt đủ mọi loại cảm xúc khó nói : kẻ thì lộ vẻ căm phẫn bất bình, người lại hả hê, kẻ thì khinh thường.
Trong lòng mỗi người đều vang lên tiếng thầm than: Hắn vậy mà lại giao cả Ngư Tràng kiếm cho nàng!
Ngư Tràng chính là một trong mười thanh kiếm cổ xưa nhất, từng xuất hiện trong các truyền tích chư hầu thời loạn, so với những thanh kiếm chỉ để vương tộc cất giữ làm vật trưng bày thì nó mang sát khí từng nhuốm biết bao máu lửa nơi sa trường có uy danh vang dội. Năm xưa bị Trần Sư Cổ đào ra từ một ngôi mộ cổ thời Tiên Tần, do đã nghìn năm chưa dính máu nên sắt bị gỉ nhiều chỗ trông chẳng khác gì một cây gậy sắt.
Khi còn trẻ, Trần Sư Cổ dùng chính thanh gậy sắt ấy đánh chết bảy trưởng môn các phái ở Quan Trung mở ra một cõi giang hồ nhuộm máu mà nên. Ngư Tràng kiếm, sau nhiều lần uống máu, dần dần lấy lại sự sắc bén năm xưa, từ đó trở thành vật trấn viện khi Tàn Dương Viện thành lập. Về sau, khi Trần Sư Cổ già yếu, ông trao lại cho đệ tử là Vi Huấn.
Oái oăm thay, thầy trò hai người lại chẳng ai thật sự quý trọng thanh kiếm này. Trần Sư Cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796343/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.