Đoàn người tiến vào Ngọc Thành trong tay nắm ba đầu mối cần phải tra xét. Bảo Châu nhất thời do dự, chưa biết nên bắt đầu từ đâu. Lúc ấy, Thác Bạt Tam Nương bất ngờ quay đầu ngựa, định tách ra khỏi đoàn.
Bảo Châu thấy nàng nhắm hướng phủ Bàng Lương Ký, liền cất giọng nhắc:
“Tân nương mất tích, hiện trường đầu tiên hẳn là Tiêu gia, đâu phải Bàng gia?”
Thác Bạt Tam Nương bật cười khinh khỉnh:
“Ta muốn đi đâu, cần gì phải bẩm báo với ngươi?”
Nói đoạn, nàng không thèm ngoảnh lại, thúc ngựa phóng đi.
Bảo Châu giận tím mặt. Hoắc Thất Lang vội giải thích:
“Tam sư tỷ vốn tinh thông mật thám, ẩn thân hành thích, dò la cơ mật, hoặc hạ thủ đoạt đầu. Lần này e là nàng muốn quan sát thủ pháp của kẻ địch, mà kẻ giả làm tân nương kia chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường, cần có người bản lĩnh theo dõi sát sao.”
Bảo Châu nghe xong, tim như gõ trống. Trong lòng nảy ý muốn thu phục Tam Nương về dưới trướng. Nhưng nữ nhân ấy vốn tính tình ngạo mạn, khó thuần, dường như còn lấn át cả Vi Huấn, nói năng tử tế thôi cũng đã chẳng dễ.
Nàng dõi mắt nhìn theo bóng dáng nữ hiệp thần sắc quỷ dị kia dần khuất sau con hẻm vắng, khẽ thở dài:
“Nàng đã chọn đi Bàng gia, vậy thì ta trước tiên tới Tiêu phủ.”
Ngày rước dâu hôm ấy, Tiêu phủ ngựa xe tấp nập, cửa trước rộng mở, tiếng nhạc vang khắp nơi. Giờ đây lại tiêu điều vắng lặng, một lão bộc còng lưng, chậm rãi hất từng gáo nước giữa sân, quét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796344/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.