Hoắc Thất Lang và Hứa Bão Chân vốn không giỏi hỏi cung, hai người vừa ra tay đã vung chưởng đánh ngất phu thê nhà họ Lư, còn chưa kịp tra ra tâm phúc là ai, ai là kẻ trực tiếp thi hành mưu đồ diệt môn. Trong lúc rối ren, mọi manh mối đều vụt tan như khói.
Từ những lời nói lắp bắp, rối loạn của Lư phu nhân, Bảo Châu đoán được tính mạng của Tiêu Nhiễm đang như ngọn đèn cạn dầu, không thể chậm trễ thêm được nữa.
Hoắc Thất Lang chau mày nói:
“Tên lão già mặc đồ tang kia, chẳng lẽ đã lỡ tay gi.ết c.hết Tiêu cô nương?”
Bảo Châu vội đáp:
“Không thể nào. Không có chuyện bậc trưởng bối để tang cho con cháu. Hơn nữa nhà họ Lư đối với nàng còn mang thâm thù, sao có thể làm vậy được?”
Nàng lặng người giây lát, rồi chộp lấy một gã gia đinh bị thương, gằn giọng hỏi:
“Lư Đình Phương để tang cho ai?”
Tên kia òa lên khóc:
“Là huynh trưởng của chủ nhân mất ở Trường An cách đây hai tháng. Cả nhà đều mặc đồ tang vì ông ấy.”
Bảo Châu chợt hiểu, liếc nhìn áo tang của Lư Đình Phương, thấy cách thắt vạt áo đúng theo lễ tiết ‘trảm suy’, lòng chấn động: chẳng lẽ là để tang cho con của Lư Tụng Chi?
Nhưng chuyện đó có vẻ không liên can trực tiếp đến vụ mất tích của Tiêu Nhiễm. Bảo Châu nôn nóng đi đi lại lại, trong lòng rối bời, miệng khẽ ngâm nga bài “Nghĩ vãn ca từ ” của Đào Uyên Minh:
“Mênh mông cánh đồng cỏ
Hàng bạch dương xác xơ
Trời tháng chín sương lạnh
Đưa ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796349/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.