Bàng Lương Ký giao Tiêu Nhiễm đang hôn mê cho tùy tùng, dặn đưa nàng vòng theo cửa sau về phủ, còn bản thân vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, đứng giữa đám đồng môn.
Thác Bạt Tam Nương thấy bè bạn đã tụ đủ, dừng tay nắm dây đàn, hướng Bàng Lương Ký quát lớn:
“Tên què, lui xuống mà hầu hạ vợ con đi, đứng đây chỉ thêm vướng tay vướng chân!”
Bàng Lương Ký cười khổ:
“Tuy sư phụ đã đuổi ta ra khỏi môn hộ, song được các vị sư huynh sư tỷ không bỏ, Tàn Dương Thất Tuyệt cũng chẳng xoá tên ta khỏi danh sách. Vậy hôm nay có máu chảy đầu rơi, ta cũng phải ở đây mà chờ.”
Trời thu cao vợi, gió lộng bốn bề, câu nói của hắn mang theo chút u hoài và khí khái. Hắn chắp tay ôm quyền, cao giọng hướng những bậc anh hùng trong chốn võ lâm:
“Chư vị đến đây dự lễ thành hôn và nghi thức rửa tay chậu vàng của Bàng mỗ, bản phủ đón tiếp không chu đáo, trong lòng vô cùng hổ thẹn. Mọi rối ren hôm nay đều do có kẻ ác sau lưng giở trò, muốn chia rẽ Tàn Dương Viện và võ lâm Trung Nguyên…”
Chưa kịp giãi bày cho rõ ngọn ngành, trong đám đông bỗng có người the thé lên tiếng:
“Tàn Dương Viện tội ác chất chồng, ẩn náu nơi Quan Trung không yên, vừa đặt chân vào Trung Nguyên đã dấy lên sóng gió. Nếu không nói rõ chuyện Trần Sư Cổ, thì đừng mong yên ổn mà lui về!”
Giọng lạ, khẩu âm lại giống vùng Kiếm Nam. Bàng Lương Ký đưa mắt nhìn quanh mà chẳng thấy được kẻ nói kia,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796350/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.