Vi Huấn vốn dĩ lòng đã rối bời, nằm cuộn trong chăn mãi mới chịu trở dậy. Nào ngờ vừa nhìn thấy mấy hàng chữ Bảo Châu để lại trên án thư, bút tích tiêu sái, phong thái tuấn dật, tâm cảnh hắn liền rung động, ngẩn ngơ lặp đi lặp lại tám chữ: “Tiễn vô hư phát, thù bất quá đêm”. Hắn vốn tính tình ngạo mạn, xưa nay chưa từng để tâm tới mấy hư danh giang hồ, vậy mà tám chữ ấy, nhất là đôi câu ghép lại “Thù bất quá đêm” của Thanh Sam Khách cùng “Tiễn vô hư phát” của nàng bất giác khiến hắn thấy như ẩn chứa điều chi đặc biệt khó nói thành lời.
Bảo Châu trước giờ vẫn không muốn để nét chữ mình lọt ra ngoài, hễ viết rồi là phải đốt bỏ. Vi Huấn bèn lén giữ lại trang giấy này cùng với tờ đầu tiên của quyển 《Quy viên điền cư》, giấu kỹ, bụng nhủ dù sau này nàng có đổi ý, muốn tìm lại cũng không thể.
Sau trận mưa rượu đêm ấy, Bảo Châu ngủ một giấc thật yên lành.
Nhưng một đám trai trẻ máu nóng vẫn chưa chịu yên. Từ Ngọc Thành lần theo dấu vết tới tận huyện thành Linh Bảo, loanh quanh bên mấy quán trọ, chỉ mong được gặp lại thiếu nữ áo đỏ, hoặc ít nhất cũng được dắt lừa giúp nàng, hay may ra có cơ hội theo hầu. Trong số đó có kẻ biết chữ, thậm chí còn viết cả thư tình lên phi đao, găm thẳng vào cánh cửa lớn, làm ông chủ quán trọ sợ đến run chân, chẳng biết phải thắp hương ở đâu mới mong tiễn được cái “hỏa khách” ấy đi khỏi.
Thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796353/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.