Bảo Châu định cưỡi lừa nhưng nó đã bị đưa về chuồng để giải độc, tạm thời không thể nhúc nhích. Nàng bước nhanh ra phòng khách, gọi Bàng tổng quản xin một con ngựa, muốn tạm quay về khách đ**m kiểm tra hành lý. Bàng tổng quản lập tức sắp xếp, cho bốn gia đinh theo hầu. Thập Tam Lang cũng vứt cả mâm rượu, lon ton chạy theo.
Mọi người lại nghe phía đầu tường có tiếng mắng ầm ĩ, như thể ai đó vừa bị cướp ngựa, khiến ai nấy đều bật cười, nụ cười chua chát pha chút giễu cợt.
Đợi hai người một trước một sau phóng ngựa hướng về huyện Linh Bảo, thoát khỏi cảm giác bị giám sát đè nén suốt cả ngày, mọi người trong Tàn Dương Viện mới đồng loạt thở phào. Nghĩ đến cảnh Thanh Sam Khách cướp đường bỏ chạy, cả bọn phá lên cười, có người thì lạnh lùng, người thì bi ai, có kẻ thì hiểm độc, khiến xung quanh ai nấy đều đưa mắt dè chừng.
Cười đã đời, Hoắc Thất Lang lại giục người thua cuộc lấy vàng ra đãi tiệc. Hứa Bão Chân vui vẻ rút túi trả liền. Riêng Thác Bạt Tam Nương thì chẳng chịu, rót mấy chén rượu, rồi khẽ cười:
“Đánh cuộc này kéo dài đến mai, ai biết được ta có thua thật không?”
Biết nàng hiếu thắng, chuyện nhỏ cũng chẳng chịu nhường, Hoắc Thất Lang cười:
“Một đêm thôi, e rằng không có gì đột phá lớn đâu.”
Thác Bạt Tam Nương nhếch môi:
“Cứ để mặc thì không. Nhưng mèo nhỏ kia đã trúng bốn năm loại độc, dù cố gắng gượng mà đánh trận, thể lực lẫn nội lực đều cạn kiệt. Nếu giờ cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796352/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.