“Nang nói rất đúng, dạo gần đây ta cũng cảm thấy khoẻ hơn nhiều.”
Nghe hắn đích thân thừa nhận, Bảo Châu bỗng nổi hứng đắc ý, cười rạng rỡ nói:
“Ta từ trước tới nay vẫn may mắn lạ thường, Hoắc Thất Lang cũng từng bảo rằng nét tướng của ta sinh ra là để hưởng phúc, phú quý cát tường. Chia cho ngươi vài phần vận may, e rằng cũng đủ cho ngươi tiêu cả đời.”
Nàng ngẫm nghĩ rồi lại nói:
“Trần Sư Cổ đã khuất núi, về sau ngươi có thể đổi sang một cái tên hay hơn, may mắn hơn. Ta sẽ giúp ngươi chọn một cái thật hay.”
Vi Huấn bật cười:
“Nàng đã đặt tên cho cả dao, nhưng ta không cần Dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô, có người gọi, có người kêu, thế là đủ. Nàng rõ ràng có cái tên rất hay, vậy mà chẳng ai dám gọi, không phải cuối cùng chỉ còn lại khắc lên bia mộ hay sao?”
Bảo Châu khựng lại trong khoảnh khắc trầm mặc. Rồi nàng chậm rãi thốt lời, giọng lạnh:
“Tên ta là thiên cơ, sử quan chưa chắc đã biết. Sao ngươi dám cam đoan chắc chỉ có thể khắc vào bia mộ? Chẳng lẽ… ngươi từng đào trộm lăng mộ công chúa khác?”
Một luồng khí lạnh luồn dọc sống lưng Vi Huấn, hắn bất giác chìm dần xuống nước, lòng dâng cơn hoảng loạn. Đêm nay lơ là, tùy tiện trò chuyện, khiến hắn lỡ lời nói ra điều suốt bao năm vẫn cố tình tránh né.
Trần Sư Cổ trộm mộ không chừa ai, đặc biệt thích đào lăng tẩm đế vương quyền quý. Bao nhiêu kẻ khi sống quyền cao chức trọng, đến khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796362/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.