Khách đường vốn là thiền phòng mà các danh gia Lạc Dương xưa thường dùng tu hành, mọi vật như giấy kinh, bút mực đều sẵn đầy đủ. Bảo Châu chuyên tâm chép lại kinh Vu Lan Bồn, mong siêu độ cho vong linh, cầu phúc cho người thân.
Vi Huấn thích dáng vẻ nàng dũng cảm cầm cung, nhưng càng ngưỡng mộ khi thấy nàng cầm bút chuyên chú, khí chất yên bình. Nhìn nàng chép kinh xong một tờ, hắn đưa tay lấy xem, thấy bên dưới lại là vài hàng con số: Một đấu mười cân, một thạch mười đấu, một thạch sáu đấu là trăm sáu mươi cân gạo, đủ cho một trăm sáu mươi người ăn.
Hắn hiểu nàng đang tính toán số gạo cần dùng cho tang lễ ở chùa Thiềm Quang hôm nay, liền nói:
“Ngươi biết không, cái việc họ làm ấy phần lớn chẳng phải vì lòng từ bi gì đâu. Chỉ e họ đang muốn lấy thi thể để dựng lên họa đồ Cửu Tương gì đó. Số lương thực này, họ sẽ không chia ra phát đâu.” “
Bảo Châu không đổi sắc mặt, rút lại tờ giấy, vò nát ném về phía sau:
“Biết. Không nói lương trữ trong chùa vốn chẳng đủ cứu tế nạn dân, cho dù ta có làm quan lưu thủ Đông Đô hay trấn thủ Hà Nam, thì cũng khó lòng giải quyết gốc rễ việc đứt đoạn của vận chuyển đường thủy. Có những người định sẵn phải chết, cho nên ta mới nửa đêm chép kinh, mong họ sớm được siêu thoát, đầu thai sang kiếp tốt hơn.”
Vi Huấn hiểu nàng canh cánh trong lòng, bèn rút cán bút, lấy lọ thuốc màu đưa nàng xem:
“Nếu việc chẳng thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796363/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.