Tiếng huyên náo dậy lên như sóng cồn, tăng chúng trong chùa, lữ khách tá túc trong liêu phòng, khách hành hương sớm tới tham lễ Vu Lan… mọi hạng người nối nhau tụ về, người vây xem ba tầng trong ba tầng ngoài chen chúc quanh sân.
Người nhà họ Ngô thấy người càng đông, tiếng quát tháo lại càng lớn. Cha của Ngô Quế Nhi, ông Ngô A Vinh, chỉ tay mắng thẳng vào mặt các tăng nhân:
“Khi Ngô Quan Trừng cầu thân, lời ngon tiếng ngọt, dập đầu ở rể. Ấy thế mà cưới xong không ở nhà một ngày, cả ngày mê mải ở bãi tha ma, vẽ người chết chơi trò quái đản. Nhà ta làm ăn buôn bán thức ăn, vốn đã không dám nhờ hắn giúp đỡ, đã không chịu làm lụng, lại còn dắt con gái ta bỏ trốn, chẳng khác chi bắt cóc!”
Nhà buôn nhỏ, người nào cũng phải góp công góp sức. Ban đầu bằng lòng gả con gái cho một kẻ côi cút, vốn chỉ vì thấy hắn không vướng bận gia sự. Nào ngờ sau cưới vẫn chỉ lo cầm bút, vẽ vời hình ảnh rùng rợn. Nếu là họa sư kiếm tiền thì không nói, đằng này suốt ngày vẽ ma, vẽ quỷ, lời ra tiếng vào khắp xóm, khiến nhà họ Ngô chịu không ít điều tiếng. Vợ chồng Ngô A Vinh khuyên con gái đoạn tuyệt, nhưng Quế Nhi tính khí cứng đầu, bị dồn ép quá bèn bỏ nhà ra đi.
Giờ đây, họ Ngô cố ý chọn ngày lễ Vu Lan, kéo cả họ đến tận chùa Thiềm Quang đòi người, lại lôi hết chuyện nhà ra giữa thiên hạ, khiến chúng tăng xấu hổ không để đâu cho hết. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796365/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.