“Trần Sư Cổ còn sống không?”
Lời vừa dứt, Vi Huấn không một tiếng động đưa tay bóp lấy cổ họng của lão tăng.
Thế nhưng Đàm Lâm chẳng kháng cự, thậm chí không buồn mở mắt, chỉ cất tiếng khàn đặc:
“Ngươi đã nhiễm độc sâu, không còn sống được bao lâu.”
Giọng ông ta đều đều như tụng kinh, không hề sợ hãi.
Vi Huấn trong dạ chấn động. Hắn không hiểu sao lão tăng biết mình đang mang mầm chết, lại càng chẳng hiểu sao ông ta nhắc đến tên Trần Sư Cổ. Lúc ấy, hắn phân vân liệu có nên g.iết ch.ết lão cho xong.
“Ta trúng độc gì?”
“Phật gia nói tam độc là tham, sân, si. Tham là ha.m m.uốn danh lợi, tiền tài; sân là giận dữ, sát hại; si là mê muội vì tình, không tự chủ. Trong ba thứ ấy, ngươi chính là si độc.”
Vi Huấn cười nhạt:
“Ta không đọc sách, nghe không hiểu thứ ngụy ngôn mê hoặc đó.”
Đàm Lâm hé mắt nhìn hắn, tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Đệ tử Trần Sư Cổ, vậy mà không từng đọc sách?”
Vi Huấn thầm kinh: lão đầu trọc này từng làm quan triều trước, sao lại biết người trong giang hồ? Hắn giả ngây hỏi lại:
“Trần Sư Cổ là ai? Ta chẳng quen biết.”
Đàm Lâm chỉ vào chuôi dao găm bên hông hắn, nặng giọng nói:
“Chuôi này khắc hoa văn hình xương cá, chữ khắc theo nét kim văn năm xưa chính lão tăng ta là người nhận ra thứ đó. Trước vốn là một thanh đoản kiếm, đúng không?”
Vi Huấn cau mày, không nói gì.
Đàm Lâm nói tiếp:
“Kẻ mê tình như cầm đuốc ngược gió, tất sẽ bị cháy tay. Sư phụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dai-duong-tich-chau-ky-phan-tap/2796364/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.